Suýt chút nữa thì đứa con đã không giữ được, may mà ông trời vẫn không tuyệt tình.
Sau khi Diệp Vãn Tình tỉnh lại, nàng không làm loạn lên với Nhược Tuyết nữa, nàng chỉ muốn bình an sinh đứa bé ra, bây giờ phu quân đã thay lòng, chỉ có đứa bé này là người thân của nàng mà thôi.
Diệp Vãn Tình đã nhân nhục như thế, nhưng bọn họ lại không buông tha cho nàng.
Con nàng mất rồi, là chính tay vị phu quân đầu ấp tay gối đã hại chết nó.
Buổi sáng tháng thứ tám, Diệp Vãn Tình bị một bạt tai đánh thức, mở mắt ra là gương mặt xanh mét của Cố Thừa Duệ.
“Diệp Vãn Tình ngươi giỏi lắm, lại dám tư thông với thị vệ trong phủ!”
Diệp Vãn Tình hốt hoảng xen lẫn tức giận: “Vương gia nói gì thế! Ngài có biết ngài nói thế sẽ làm ô nhục thanh danh của ta không?”
Cố Thừa Duệ cười lạnh: “Thanh danh? Một nữ nhân lăng loàn trắc nết như ngươi còn có thứ đó sao? Ta đã biết tất cả rồi, chứng cứ ta cũng có, ngươi còn dám chối?! Ngay cả thứ trong bụng ngươi cũng là đồ nghiệt chủng!”
“Vương gia! Ta không biết ngài nghe được từ đâu những thông tin không đúng sự thật này.Nhưng Diệp Vãn Tình ta làm người thế nào chẳng lẽ ngài lại không biết? Sao ngài có thể nghi ngờ ta, nghi ngờ đứa trẻ trong bụng ta được chứ?! Nó là máu mủ của ngài kia mà”
Diệp Vãn Tình quật cường xen lẫn bi thương nhìn Cố Thừa Duệ, một ngày làm phu thê một đời ân nghĩa, huống chi nàng và hắn đã cùng chung chăn gối hai năm ròng.
Diệp Vãn Tình nhìn sâu vào đôi mắt hắn, muốn tìm ra một chút áy náy chột dạ vì đã nói ra những lời quá đáng như thế đối với thê tử kết tóc của mình.
Nhưng không, hoàn toàn không có gì cả, Diệp Vãn Tình đau đớn nhận ra trong mất hắn chỉ toàn vẻ tức giận và châm biếm.
Cố Thừa Duệ trong lúc nàng mang thai mà gian díu với tỳ nữ của nàng, nàng nhịn, bỏ qua sự tồn tại của chính thê là nàng đây mà nạp thiếp, nàng nhịn, chà đạp dung mạo khiếm khuyết của nàng, nàng cũng có thể nhịn.
Nhưng hản bôi nhọ thanh danh của nàng, sỉ nhục con nàng, nàng không thế tiếp tục nhịn được nữa, đây là ranh giới cuối cùng của nàng rồi.
Diệp Vãn Tình lau đi nước mắt trên mặt, lạnh lùng nhìn Cố Thừa Duệ, trầm giọng khẳng định: “Ta – Diệp Vãn Tình thề với trời đất, ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với vương gia, đứa bé trong bụng ta là huyết mạch của Cố Thừa Duệ, nếu như gian dối nửa lời sẽ bị thiên lôi đánh chết! Hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh!”
Nơi này là một quốc gia tên Bắc Tinh, vô cùng tôn sùng thiên địa quỷ thân, trong cung còn có một vị quốc sư thần bí có thế câu thông được với thiên đạo.
Nhờ thể mà giúp Bắc Tinh vượt qua nhiều đại nạn, quốc sư nói thiên đạo đều đang nhìn chúng sinh, người đang làm trời đang nhìn, quả báo không phải không đến, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Từ đó không ai dám tùy tiện thề thốt lung tung nữa.
Diệp Vãn Tình không do dự mà thốt ra lời thề độc như thế chỉ có hai khả năng, một là nàng không sợ chết, hai là nàng thật sự trong sạch.
Cố Thừa Duệ hơi giật mình vì thái độ quật cường của Diệp Vãn Tình, trong nháy mắt hản có chút lung lay, có khi nào hẳn đã trách nhầm nàng? Không khí trong phòng đông đặc, đúng lúc này lại có một người hớt hải chạy vào.
“Vương…vương gia! Lý Hà nhân lúc cảnh vệ sơ hở đã chạy thoát, hản bắt cóc Tuyết di nương rồi, Lý Hà uy hiếp nói… nói phải thả vương phi đi, không thì hẳn sẽ giết Tuyết di nương!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]