Chương trước
Chương sau
Chương 2


Trước đây khi Nhược Tuyết tỏ ra yếu đuối Diệp Vãn Tình lại mềm lòng, nhưng lần này Diệp Vãn Tình chỉ thấy tức giận.


Nàng ép sát không buông: “Nói đi, nói cho ta nghe xem rốt cuộc ta đã đối xử không tốt với ngươi ở chỗ nào mà ngươi lại phản bội ta?!”


Nhược Tuyết: “Vương phi…nô tỳ…nô tỳ…”


Diệp Vãn Tình lớn tiếng: ‘Nói đi!”


Nhược Tuyết không ngừng lùi về sau, đột nhiên nàng ta hét lên rồi ngã ra sau, Diệp Vãn Tình hốt hoảng, phản ứng cực nhanh đưa tay muốn kéo nàng ta lại.


Nhưng một bóng người đã nhanh chân hơn nàng, Nhược Tuyết ngã vào lòng của một nam nhân anh tuấn.


Người đàn ông luôn dịu dàng ôn hòa với nàng đột nhiên trở mặt, hẳn hằm hằm nhìn nàng.


“Vương phi, nàng đang làm gì vậy?!”


Diệp Vãn Tình: “Ta…”


Cố Thừa Duệ cắt lời nàng, hẳn lớn tiếng chất vấn: ”


Ta biết nàng không vui khi Tuyết nhi mang thai, nhưng đứa con trong bụng Tuyết nhi là cốt nhục của †a, sao nàng có thể nhẫn tâm muốn giết nó?!”


“Không, ta không…”


Diệp Vãn Tình liên tục lắc đầu, kể cả có tức giận khi Nhược Tuyết phản bội nhưng tình cảm bao nhiêu năm đâu phải là giả, huống chỉ đứa bé là vô tội.


Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn giết đứa trẻ hay làm hại Nhược Tuyết.


Ý định của Diệp Vãn Tình là đế Nhược Tuyết sinh đứa bé ra, nàng sẽ nuôi nấng nó, còn Nhược Tuyết thì nàng sẽ trả lại giấy bán thân và cho nàng ta một số ngân lượng để nàng ta ra đi.


Cố Thừa Duệ quát lên: “Đủ rồi! Diệp Vãn Tình, nàng khiến cho ta quá thất vọng, ta không ngờ nàng lại là con người độc ác như thế.


Cứ nghĩ chỉ có mỹ nhân rắn rết, nào ngờ..


Cố Thừa Duệ châm chọc nhìn khuôn mặt của nàng, Diệp Vãn Tình vội đưa tay che đi vết sẹo trên trán đang ẩn dấu dưới tóc mái.


Tâm nàng đau như dao cửa dùi đâm, dụng mạo không toàn vẹn luôn là nỗi đau sâu nhất trong lòng nàng, trước kia Cố Thừa Duệ chưa bao giờ ghét bỏ chê bai nàng.


Nhưng giờ đây, vì một nữ nhân khác mà hắn có thể cầm dao khoét vào vết thương của nàng, châm chọc nàng một cách tàn nhẫn đến thế.


Diệp Vãn Tình tự ti che đi vết sẹo, hướng ánh mắt về phía Nhược Tuyết, mong nàng ta nể tình chủ tớ cũng như tỷ muội mà đứng ra giải thích.


“Nhược Tuyết ngươi nói đi, vừa nãy ta chỉ nói chuyện với ngươi thôi mà”


Nhược Tuyết đột nhiên giằng ra, khóc lóc quỳ sụp xuống: “Vương phi, nô tỳ biết nô tỳ đã làm chuyện không thể tha thứ, nhưng đứa bé là vô tội, nô tỳ cầu xin vương phi để nô tỳ sinh đứa bé ra, rồi nô tỳ sẽ treo cổ tự sát để tạ tội với người.”


“Tuyết nhi! nàng đang nói cái gì vậy, có ta ở đây, ta xem ai dám đụng đến nàng!”


“Diệp Vãn Tình! một nữ nhân độc ác như ngươi không xứng làm vương phi của ta!”


Cố Thừa Duệ kéo Nhược Tuyết vào lòng an ủi, Nhược Tuyết nép vào lòng hản, bí mật nhếch môi lộ ra một nụ cười đắc ý với nàng.


Nhược Tuyết cố ý! Trong phút chốc Diệp Vãn Tình hiểu ra tất cả, cơn phẫn nộ vì bị phản bội và sự uất ức vì phu quân lại không tin nàng quay cuồng trong ngực Diệp Vãn Tình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.