Thôi phủ ở Kinh Thành, ngoài phòng mưa to tầm tả, Tây Sương thiện viện ở nội viện này lại gió thổi không lọt cửa sổ lại không có chút mưa nào rơi vào, thường ngày lúc này bên trong phòng đã có băng đá rồi, hôm nay bên trong phòng đen ngòm ngoại trừ một bầu nước lạnh thì không có cái gì khác.
Uyển Lan ngu ngơ ôm đầu gối mà ngồi, hai mắt chán nản không có một chút thần thái.
Nàng ta yên lặng nghe tiếng mưa rơi rào rào, nghe ở Phật Đường mẫu thân không ngừng nghỉ chửi bới, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng cuồn cuộn, rơi xuống đất liên tục.
Trong lòng vô cùng khó chịu, muốn mở miệng nói rõ một phen, lại nghẹn ngào không nói đầy đủ một câu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ biến thành gào khóc xé gan xé tim.
Năm ngoái nàng ta đã cập kê tuổi mụ cũng đã mười sáu, đã sớm không còn là hài tử ngu ngốc, khi Trần Ngọc Lang lấy đi ngọc bội lại không đúng hẹn tới cầu hôn thì Uyển Lan cũng đã hiểu bản thân kết thúc rồi.
Mặc dù hối hận không thôi nhưng lại không thể không đối mặt với tình trạng ván đã đóng thuyền này, Thôi Uyển Lan muốn tìm người giúp một tay, nhưng mẫu thân lại bị nhốt ở nội viện ngay cả mặt mũi cũng không thấy được, ở biên cương phía xa phụ thân lại càng không dựa vào được, nhưng nàng ta lại không dám kể thật với tổ phụ tổ mẫu.
Khi Viên lão phu nhân hỏi “Có rơi vật gì hay không” thì Thôi Uyển Lan nhìn tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/2056626/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.