Túc Hàm Ân đặt ly trà xuống, cảm thấy nhàm chán, đột nhiên đứng dậy, vẻ bất đắc dĩ nói: "Ta chợt nhớ ra việc còn chưa có xem xong. Không tiếp Tề đại nhân được nữa, hay là ở lại trong phủ chốc lát."
Tề Diệu vội đứng dậy, cung kính, cười nói: "Túc vương có lòng. Tề mỗ cũng đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng cần xử lý. Cáo lui trước."
"Vậy được. Để ta kêu hạ nhân tiễn Tề đại nhân một đoạn."
Tề Diệu cười nói: "Không cần phiền toái như vậy. Tề mỗ cáo lui."
Tề Diệu ra tới cửa vương phủ, hộ vệ của lão đã đợi sẵn bên ngoài, đi theo phía sau. Sắc mặt lão sớm đã không còn ý cười, một mặt âm trầm, bước nhanh lên xe ngựa.
Túc Hàm Ân nhìn bóng Tề Diệu rời khỏi. Ý cười mang theo giễu cợt.
Tùng Vận tay trái cầm kiếm, đi tới phía sau Túc Hàm Ân, chắp kiếm, cúi đầu: "Công tử."
Túc Hàm Ân lồng tay vào ống áo, tùy tiện nói: "Chuẩn bị xe ngựa, về Túc Phủ một chuyến."
"Vâng"
* * *
Tháng chín đầu thu tiết trời se lạnh, giữa trưa mặt trời lên đỉnh đầu lại có chút nóng nực, về chiều tối lại mát mẻ. Đợi đến lúc Túc Hàm Ân đến Túc Phủ mặt trời đã sắp xuống núi. Ở sương phòng đã bắt đầu bày biện thức ăn.
"Tiểu công tử."
Nô bộc thấy y liền hành lễ. Túc Hàm Ân nhàn nhạt phất tay. Đi đến sương phòng.
Trên bàn ăn bày biện món ăn đầy đủ màu sắc, nhìn qua vô cùng thịnh soạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-kiep-nay-cau-nguoi-che-cho/2978931/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.