Trần Diệp Thư bảo Wendy đặt bồn hoa thân ngắn, đóa hoa nở rộ màu hồng tía này lên trên bàn trà, ngắm nghía một hồi: "Đây là Hắc Sa Bảo, màu sắc rực rỡ, tôi rất thích, cô có tâm."
"Chỉ có mẫu đơn mới là quốc sắc. Trước kia ở buổi bình luận của Tần lão thấy Trần tổng mặc đồ, tôi đoán ngài thích mẫu đơn. Đưa quà có thể khiến người nhận vui mừng, là chuyện không thể tốt hơn." Lộ Nam đúng mực nói.
"Wendy, rót trà." Trần Diệp Thư ngẩng đầu: "Tôi gần đây có một bánh Phổ Nhĩ sống không tồi, không biết giám đốc Lộ uống có quen không - không đúng, xem trí nhớ của tôi này, phải nói là Lộ tổng. Lộ tổng nếm thử, xem vị có chuẩn không."
"Trần tổng khách khí, ngài đã nói tốt, như vậy nhất định là trà ngon."
[Ta thích uống Phổ Nhĩ chín không phải bí mật gì, nhưng... đây là trùng hợp? Hay là PCT Trần muốn biểu đạt bà ấy rất hiểu ta? Hoặc là muốn biểu thị "đổi khẩu vị" = đổi ông chủ với ta?]
Mặc kệ thế nào, bà ấy không nói rõ, ta coi như không hiểu ngụ ý.
Lộ Nam tinh tế phẩm Phổ Nhĩ sống của PCT Trần, màu trà cam đỏ trong vắt, có hương hoa lan thoang thoảng, lúc nhập khẩu hương vị nồng đậm no đủ, tinh tế mượt mà, vị chát tan nhanh, hồi cam kéo dài, ý vị dài lâu, chắc là bánh trà 30 năm trở lên, vốn dĩ Phổ Nhĩ sống thường đắt hơn Phổ Nhĩ chín, Lộ Nam phỏng chừng giá một bánh trà không dưới 40-50 nghìn tệ.
Đã có thể nhấm nháp trà ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281228/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.