"Mặc dù tôi không hiểu nhiều về ngành kiến trúc, nhưng cũng nghe nói qua danh tiếng của Nhất Thành Kiến Trúc trong ngành, tôi đoán, hợp đồng 20 triệu đối với quý công ty chỉ là con số bảo thủ mà thôi." Lộ Nam từ tốn nói.
Lưu tổng chỉ cười không nói.
Hiển nhiên, cô nói không sai.
"Thực ra tôi tiếp xúc với rất nhiều Nhà tiêu thụ trái nghề, bọn họ thoạt đầu dấn thân vào ngành rượu trắng ý tưởng đều giống nhau, chẳng hạn như Chương tổng và tiểu Chương tổng, lúc đầu lượng hợp đồng tiêu thụ ở Hoa An hơn nửa cũng để tự dùng." Lộ Nam cười nhẹ: "Tứ Phương Tửu Nghiệp đã hợp tác 4 năm với Nguyên Xuyên chúng tôi, bây giờ không những trong nước ký Hoa An, BK, còn có Singapore, Malaysia ở nước ngoài. Lưu tổng, ngài xem, nếu ngành rượu trắng không kiếm tiền, Chương tổng và tiểu Chương tổng cũng sẽ không liên tục ký hợp đồng."
Lưu tổng sờ cằm, quay sang nhìn Chương Lễ.
Trong 2 anh em họ Chương, ông ta hiểu Chương Kỳ hơn - hăng hái tiến thủ, hậu sinh khả úy, không phải kiểu người sẽ làm mua bán lỗ vốn. Còn Chương Lễ, ông ta ít tiếp xúc, nhưng nghĩ tới hổ huynh cũng không có cẩu đệ.
Chương Lễ nghiêm trang ngồi đó, hợp thời gật đầu với Lưu tổng: "Quả thật là thế, Tứ Phương Tửu Nghiệp của chúng tôi luôn hợp tác rất vui sướng với Nguyên Xuyên và Lộ tổng." Anh ta còn muốn khen ngợi Nguyên Xuyên hai câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lộ Nam viết "Kiềm chế!" liền không tình nguyện nhếch miệng: hừ, làm như tôi thích trợ giúp cô lắm ấy!
Lộ Nam thành tâm đề nghị: "Tứ Phương Tửu Nghiệp năm nay mới mở công ty con ở BK, quý 2 năm nay họ mới ký hợp đồng BK, nhưng hiện tại đã hoàn thành 1/3 lượng hợp đồng, kế tiếp là mùa tiêu thụ rượu trắng thịnh vượng, năm nay khả năng cao sẽ hoàn thành vượt mức hợp đồng. Lưu tổng, Nhất Thành Kiến Trúc là công ty lâu đời ở BK. Thực ra trên thương trường tài nguyên đều là nhất thông bách thông, tôi kết nối rất nhiều Nhà tiêu thụ, phán đoán về mặt này hết sức chính xác, tôi dám nói, cho dù là hợp đồng 50 triệu tệ, quý công ty cũng có thể dễ dàng hoàn thành."
50 triệu, thật không phải khoản tiền lớn gì, dù sao nếu Quốc tửu ra giá trong vòng 100 triệu, mà tỷ lệ xứng hệ liệt Bạch sứ cao hơn chút, Nhất Thành sẽ không hề do dự ký hợp đồng.
Lưu tổng suy nghĩ, do dự nói: "Lộ tổng nói có lý, ai cũng nói ngành rượu lợi nhuận nhiều, nhưng công ty tôi muốn vào ngành này, tự nhiên phải cẩn thận hơn chút. Thí dụ như ở lựa chọn thương hiệu rượu, à, đương nhiên tôi không có ý nói thương hiệu Nguyên Xuyên không tốt - chỉ là so với rượu Kinh Điển, rượu Hài Hòa chung quy không nổi tiếng lắm."
Lộ Nam biết, 10 người nghe nói tới rượu Nguyên Xuyên, thì cơ bản 10 người biết rượu Kinh Điển, nhưng có 3 người biết rượu Hài Hòa đã không tồi.
Cô nghe lời này, cũng không thấy khó xử, chỉ thản nhiên cười: "Nếu nửa năm trước, tôi sợ rằng còn không thể hiên ngang lẫm liệt trả lời Lưu tổng, nhưng bây giờ lại có thể nói với ngài một câu..."
Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu là cách nói của thời quá khứ, bây giờ trên thị trường có nhiều sản phẩm hàng tiêu dùng nhanh chất lượng ngang nhau như vậy, muốn đạt được vị trí không thể thay thế, đương nhiên phải có chỗ hơn người.
Lộ Nam liệt kê những hoạt động rượu Hài Hòa từng triển khai, những thành tựu được nhận định, những thành tích (sơ bộ) giành được ở thị trường nước ngoài, cuối cùng bày tỏ: "Là rượu trắng nồng hương kiêm tương hương, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên từ tháng 4 đã trở thành tiêu chuẩn của mùi hương kết hợp này trong ngành rượu, hiện nay đang nỗ lực biến thành sản phẩm tiêu chuẩn trên cả nước, trước khi hết năm có lẽ sẽ xin thành công."
Đây không phải điều ba hoa.
Cô suy đoán, năm nay rượu Hài Hòa nỗ lực như vậy trong thương mại tơ lụa, bởi vì lúc xuất khẩu đã có chính sách ưu đãi giảm miễn thuế cực kỳ ưu ái, cho nên muốn quốc gia khen thưởng về mặt kinh tế thì khỏi cần nghĩ, cuối năm lúc phân thịt heo (không phải),có khen thưởng về mặt danh dự hoàn toàn hợp tình hợp lý - hơn nữa, mùi hương của rượu Hài Hòa coi như là tìm kiếm lối khác, kiếm đi nét bút nghiêng, hiện nay trên thị trường còn không có loại rượu trắng kiêm hương nào có nhãn hiệu và phẩm chất đủ để so với nó, thiên thời địa lợi nhân hòa như thế đều không thể lấy được tiêu chuẩn cấp quốc gia, Lộ Nam sẽ phải hoài nghi năng lực của Trần Kiêu.
(*Trần Kiêu xa ở Dung thành: Hắt xì!)
Lộ Nam liếc nhìn Chương Lễ.
Chương Lễ sờ mũi, tiếp tục làm vai phụ: "Lưu tổng, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên xuất khẩu quả thật không tồi, ngài tìm hiểu trên mạng là biết, trong thương mại tơ lụa, chỉ riêng lượng xuất khẩu của nó đã vượt xa 3 xưởng rượu trắng khác - à, bao gồm cả Quốc tửu."
Lộ Nam cho anh ta cơ hội mở miệng nói một câu, rồi "ngại ngùng" cười: "Nếu Lưu tổng hôm nay bằng lòng gặp tôi, nhất định đã tìm hiểu qua rượu Hài Hòa của chúng tôi rồi phải không? Quả thật giống tiểu Chương tổng nói. Cho nên ngài nói rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên không nổi tiếng lắm, là trước kia, mà không phải bây giờ."
[Khụ khụ, chuyện giẫm các xưởng rượu đồng nghiệp một chân không thể do ta nói ra. Chương Lễ hôm nay biểu hiện không tồi, diễn khá lắm.]
Lưu tổng gật đầu: "Dạo này chương trình phía cô tài trợ chiếu trên đài BK tôi cũng xem. Cũng không tệ..."
Lộ Nam nhận lời khen.
"Nói thật, Lộ tổng, trước đó tôi cũng từng gặp nhân viên Lệnh Dương, công ty họ đánh giá quý công ty không tốt lắm đâu." Lưu tổng cười ha hả nói lời khó nghe.
Nhưng ông ta mở miệng nói điều này, trong lòng Lộ Nam ngược lại yên tâm: đây chính là thủ đoạn ép giá trước khi mua hàng còn gì? Nếu Lưu tổng không có chút hứng thú gì với Nguyên Xuyên, cần gì phải nói lời khó nghe thế này?
Lộ Nam cười ha ha: "Cùng ngành là oan gia. Nếu ngài nói nhân viên rượu Lệnh Dương khen Nguyên Xuyên tôi, tôi mới cảm thấy kỳ quặc."
"À, vậy Lộ tổng cũng muốn nói xấu họ?" Lưu tổng hứng thú hỏi.
Chương Lễ lộ ra vẻ mặt ăn dưa, bị ánh mắt Lộ Nam ấn xuống.
"Lúc ở Hoa An, cũng từng có Nhà tiêu thụ hỏi tôi vấn đề này." Lộ Nam tự nhiên hào phóng nói: "Câu trả lời của tôi trước sau như một: đều là rượu ngon. Chỉ tính về vị, hệ liệt Tương tửu của họ so với rượu Kinh Điển của chúng tôi, cũng là mỗi cái một vẻ; sản phẩm cao cấp khác của họ là loại nồng hương, thì không thể so sánh ngang với rượu Hài Hòa của chúng tôi."
"Lộ tổng, cô biết tôi không muốn hỏi cái này." Lưu tổng cười lắc đầu: "Cô đã nói cùng ngành là oan gia, như vậy không cần phải nói lời khách sáo như thế, Lệnh Dương có khuyết điểm gì, cô cứ nói đừng ngại - lúc họ nói xấu Nguyên Xuyên cô, không lưu tình thế đâu."
Lộ Nam rũ mắt cười: "Không biết Lưu tổng có nghe nói hay không, Lệnh Dương nửa đầu năm nay đạt thành hợp tác sâu rộng về xuất khẩu với Mỹ Lâm."
Lưu tổng gật đầu, cũng như ông ta từng tìm hiểu về Nguyên Xuyên, là đối tượng có thể trở thành đối tác, phía Lệnh Dương ông ta cũng từng tìm hiểu qua.
"Vậy ngài có lẽ cũng biết, gần tháng nay, Lệnh Dương còn đang đầu tư xây dựng mấy kho hậu cần cỡ lớn trên khắp cả nước." Lộ Nam giải thích sơ qua: "Năm nay, bước chân của Lệnh Dương rất lớn, chi tiêu khá nhiều, cho nên áp lực hồi khoản cho Nhà tiêu thụ sẽ rất lớn. Tôi tin tưởng, với sức mạnh của Nhất Thành, đây không phải chuyện khó khăn gì, nhưng Nhà tiêu thụ có áp lực hồi khoản lớn, lượng hàng tồn kho lại lớn, không có chỗ tốt gì trong phát triển thị trường dài hạn, ổn định giá bán lẻ."
Lưu tổng lộ vẻ suy tư, vuốt nhẹ chén trà.
...
Cho dù Lộ Nam đưa ra đủ loại thành tích, Lưu tổng cũng không phải người dễ bị thuyết phục.
Trò chuyện hơn 1 tiếng, Lưu tổng biểu thị: "Tôi còn phải xin ý kiến lãnh đạo. Cảm ơn Lộ tổng hôm nay giảng giải, nghe cô nói những lời này, tôi đã hiểu biết hết sức toàn diện về rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, cũng có nhận thức hoàn toàn mới về ngành rượu." "Lưu tổng khách khí, hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác." Lộ Nam bắt tay và tiễn ông ấy.
Lưu tổng đi rồi, Chương Lễ vừa nãy còn ngồi nghiêm chỉnh tức khắc thả lưng vào ghế: "Lộ Nam, tôi cố gắng tiến cử cô rồi, có được hay không phải xem bản lĩnh của cô."
"Vâng, coi như nhận ân tình của tiểu Chương tổng. Vậy tôi mời anh ăn cơm nhé?"
"Cô lại định để sau hả? Chúng ta không nói tới cái này trong điện thoại!" Chương Lễ gào thét.
"Được được được, tôi nhớ rồi. Lần sau sẽ giới thiệu anh cho Lâm Kỳ Vĩ tiên sinh của Vân Đình." Lộ Nam lấy ngón tay day thái dương, biểu thị không quên.
Chương Lễ đắc ý nói: "Đó là một chuyện, vừa rồi tôi mở miệng 2 lần, ăn cơm cũng không được bỏ. Tôi phải nghĩ xem ăn gì, để cô dốc hết hầu bao mới được!"
Nói là dốc hết hầu bao, cũng chỉ là đồ Nhật mà thôi, hai người họ cộng thêm Lý Thanh tổng cộng chỉ tiêu hơn 3 nghìn tệ.
Chỉ thế, Chương Lễ vẫn cứng miệng: "Tôi biết cô bây giờ có tiền, sẽ không bị bữa ăn này khiến phá sản đấy chứ?"
Ánh mắt ngó vào tay Lộ Nam: đồng hồ mấy trăm nghìn tệ nha.
"Cảm ơn tiểu Chương tổng quan tâm." Lộ Nam trả tiền, nhìn đồng hồ: "Tiểu Chương tổng cứ ăn từ từ, tôi còn có việc, đi trước."
"Hả, ê ê ê?" Chương Lễ nhụt chí: "Thật là dùng xong liền ném, đừng quên Lâm Kỳ Vĩ đấy."
Lộ Nam phất tay ra khỏi phòng riêng.
...
Lộ Nam và Lý Thanh rời đi, cô nói với Lý Thanh: "Tới Dạ Yến Tửu Nghiệp."
Dọc đường, Lý Thanh rất muốn hỏi liệu có thành công bắt được khách hàng tiềm năng ban nãy không, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, cô ấy là thư ký có hàm dưỡng.
Chuyện phía Củng Thiệu Huy và Trì Yến hết sức thuận lợi, nói cái là xong.
Mặc dù lượng rượu định chế của Củng Thiệu Huy không lớn, nhưng đơn đặt hàng kiểu này ích lợi tính riêng biệt, trả tiền hàng riêng biệt, hơn nữa hiệu suất thu hồi tiền hàng cao hơn nhiều so với hợp đồng tiêu thụ thông thường.
Ra khỏi Dạ Yến Tửu Nghiệp, trong túi công văn của Lý Thanh đã đặt hợp đồng có chữ ký song phương, chỉ chờ Lộ Nam về văn phòng sắp xếp đơn đặt hàng, báo lên hệ thống, chờ tiền đặt cọc tới là được.
Những việc vặt này, Đường Thi và hành chính rượu Hài Hòa đều có thể làm, Lộ Nam chỉ cần theo dõi trên hệ thống, phê duyệt là được.
2 ngày sau, Lộ Nam lần nữa nhận được điện thoại của vị Tưởng tổng kia: "Ngài phải tới BK công tác?"
[Còn chưa hết hi vọng?]
Lộ Nam tươi cười: "Sao lại thế, nhân dân BK đương nhiên hoan nghênh ngài."
[Chó má, liên quan quái gì tới ta.]
"Nhưng dạo này tôi hơi bận, cụ thể không nói chính xác được, tới lúc đó nếu không thể tiếp đãi Tưởng tổng, ngài cũng đừng để ý nhé."
[Yên tâm, ta nhất định sẽ rất bận.]
"Liên quan tới chuyện hợp đồng? Tống tổng cũng tới?" Lộ Nam trầm ngâm, biết hôm nay không cho hắn ta câu trả lời khẳng định thì không thể được, bèn nhả ra: "Được, vậy Tưởng tổng tới nhất định phải thông báo cho tôi, tôi làm hết lễ nghĩa chủ nhà."
Đã tránh không khỏi, vậy ít nhất phải nắm chặt quyền chủ động, ăn cơm ở đâu do cô định ra.