"Em nói, ai gọi điện thoại cho em?" Trần Kiêu ngước mắt nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam nhắc lại: "Tống tổng. Tống tổng của hậu cần quốc tế Trung Tập, anh đã từng gặp, không biết còn nhớ không, khách sạn Sofitel..."
Trần Kiêu có ấn tượng: "À, ký ức còn mới mẻ. Vị Tống tổng cạy người ngay trước mặt anh." Lúc nói câu này, anh hơi ngẩng đầu, trong mắt vương vài phần trêu đùa.
"Hứ, lúc đó anh có để ý đâu, sao bây giờ còn châm chọc." Lộ Nam cũng đốp lại một câu.
Trần Kiêu nghiêm trang nhấn mạnh: "Không, thực ra lúc đó anh rất để ý, bây giờ cũng chuẩn bị lật lại nợ cũ với ông ta. Sao? Ông ta không phải ở Hải Lâm sao?"
Lộ Nam bị chọc cười: "Lần này là việc công, không phải cạy người. Tống tổng kêu cũng đang ở Lạc thành, hỏi em buổi chiều có rảnh cùng uống trà không. Em hẹn luôn địa điểm ở cửa hàng trưng bày rượu trắng mà Trung Tập mở."
Trần Kiêu đồng ý: "Chắc không phải chuyện tốt gì."
"Chứ sao. Ban Thị trường nước ngoài mới thành lập bao lâu? Trước kia không những là ném đá dò đường, mà còn là người mù ném đá dò đường, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không phải, rất khó quản lý chi phí hỗ trợ." Lộ Nam nói thật: "Cho dù là bây giờ, dù có định ra người phụ trách, muốn thành lập trật tự thị trường ngay tức thì, cũng khó. Chúng ta coi như may mắn, một đường này các Nhà tiêu thụ đều rất phối hợp."
"Không phải may mắn, là em suy nghĩ chu đáo." Trần Kiêu sửa đúng.
Lộ Nam vui vẻ nhận khen ngợi, đề nghị: "Em nghĩ, Lý Thanh và trợ lý Địch buổi sáng vừa tới, lúc lén chụp ảnh còn bị phát hiện, để tránh đôi bên khó xử, buổi chiều hai người họ không cần đi theo nữa."
"Anh cũng tính thế." Trần Kiêu tán đồng: "Buổi chiều anh lái xe, kết thúc... anh đưa em đi gặp một người."
Lộ Nam không nghĩ nhiều, đồng ý ngay: "Ừ."
2 boss cho thư ký nghỉ, Lý Thanh có phần bồn chồn, buổi sáng hai người họ xem như "không được việc".
Trợ lý Địch an ủi cô: "Không sao, tôi thấy chuyện của Trung Tập cũng không đơn giản, Trần tổng và Lộ tổng căn bản không bận tâm chuyện buổi sáng đâu. Hai ta coi như được nghỉ nửa ngày đi."
...
2h chiều nước Mỹ, Trần Kiêu và Lộ Nam tới cửa hàng trưng bày rượu trắng của Trung Tập.
Từ Trừng Chi hôm qua nói cửa hàng này mở ra làm cửa hàng trưng bày hình ảnh rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên.
Lộ Nam nhớ, lúc cô tiếp nhận ban Thị trường nước ngoài, chuyện đầu tiên làm chính là kiểm tra tư liệu hàng năm của những khách hàng đã ký hợp đồng.
Trong đó đương nhiên bao gồm Trung Tập, cô nhìn thấy ghi chép về việc Trung Tập trình xin chi phí hỗ trợ lắp đặt cửa hàng ở nước ngoài, cùng với hình ảnh hạch toán xét duyệt sau đó, cho nên lúc trước cô cũng coi nó là cửa hàng trưng bày hình ảnh rượu Hài Hòa.
Nhưng buổi sáng nhóm trợ lý Địch ngầm điều tra, Lộ Nam bắt đầu phải suy ngẫm với tên gọi này.
Lý do căn bản, là trợ lý Địch chụp ảnh so với ảnh xét duyệt chi phí thì không giống nhau.
Biển hiệu cửa hàng quả thật vẫn có hình ảnh rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, nhưng poster dán hai bên thì bao gồm cả Quốc tửu, thậm chí còn có rượu vang sản xuất trong nước. Thay vì nói đây là cửa hàng hình tượng rượu Hài Hòa, chi bằng nói nó là cửa hàng rượu TQ do Trung Tập mở ra.
Trong số những bức ảnh trợ lý Địch cung cấp có hạn, bên trong cửa hàng trưng bày cũng đa dạng.
Lộ Nam thoáng nhìn qua: ta có nên cảm ơn họ không? Trung Tập tốt xấu không trưng bày cả rượu Lệnh Dương. Bằng không, càng chứng tỏ Nguyên Xuyên ta thật rộng lượng - trợ giúp đối thủ thêm một vị trí trong cửa hàng bán lẻ ở nước ngoài đấy.
Lộ Nam nhìn Trần Kiêu: "Trần tổng, nhớ đi phía trước em."
"Ban Thị trường nước ngoài do em phụ trách, hôm nay anh chống lưng cho em." Trần Kiêu lùi về sau nửa bước: "Lộ tổng, mời."
Bọn họ tới cửa hàng, cửa cảm ứng tự động mở ra.
Lộ Nam nhìn lướt qua cửa hàng, chỉ qua một buổi sáng, trưng bày bên trong đã khác với lúc trợ lý Địch lén chụp ảnh, rượu Hài Hòa được đặt ở vị trí nổi bật dễ thấy.
Trưng bày có thể thay đổi, poster quảng cáo có thể xé xuống, nhưng poster mới thì không thấy đâu, vị trí vốn để trưng bày vật liệu quảng cáo được dán lên poster quảng bá rượu Hài Hòa quý 2 - mà bây giờ, đã là quý 3, lô poster mới nhất đã đi kèm với lô hàng giao hồi tháng 5.
[Thật là làm khó cho nhân viên cửa hàng, không biết lôi chỗ poster này từ góc nào ra, chắc là phủ đầy bụi.]
Tống tổng đã chờ lâu ở cửa hàng, nhìn thấy Lộ Nam, trong mắt chợt lóe kinh ngạc: "Lộ Nam, đã lâu không gặp, cô thay đổi nhiều quá, càng ngày càng có khí chất."
"Tống tổng quá khen, tôi được khen mà sợ. Lâu rồi không gặp, ngài vẫn như thế." Lộ Nam cười lễ phép, giới thiệu Trần Kiêu và Tống tổng cho nhau.
Tống tổng đã không còn ấn tượng gì với Trần Kiêu.
Lúc ông ta nghe thân phận Trần Kiêu là Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, cảm thán một câu: "Nguyên Xuyên thật ưu ái trao cơ hội cho thanh niên nhỉ. Xem ra lúc trước tôi khuyên bảo cô đổi công việc, tầm nhìn vẫn hạn hẹp. Nguyên Xuyên mới thích hợp với cô, còn thích hợp hơn cả Trung Tập."
Đã vậy, Lộ Nam cũng không cần phải cố ý nói thêm cha Trần Kiêu là ai...
"Nguyên Xuyên và Trung Tập đều là những công ty sừng sỏ trong ngành, chỉ có tôi phù hợp đi đâu, nào dám nói công ty nào mới phù hợp với tôi." Lộ Nam mỉm cười.
Tống tổng quay sang Trần Kiêu không lên tiếng: "Trần tổng, vị Lộ tổng này của các vị, quá khéo miệng rồi, năm đó không những là ái tướng tôi tiếc nuối đánh mất; ngay cả đối tác mở công ty huấn luyện của tôi cũng rất muốn đào người từ công ty anh."
Ông ta giả vờ nói giỡn, cũng dường như đang tâng bốc Lộ Nam.
Trần Kiêu gật đầu tán đồng: "Tống tổng nói tới Viên tổng của công ty huấn luyện Dũng sĩ sao, tôi trước kia từng ở Hải Lâm, may mắn, cũng từng gặp ông ấy."
Ông ta với cái đầu trọc có ấn tượng mạnh hơn nhiều so với Tống tổng trước mắt, thành ý và lý do đào người cũng chính phái hơn nhiều so với người này.
"À à, vậy sao." Tống tổng tự nhiên chuyển đề tài: "Phải rồi, lần này tôi tới đây cùng Tưởng tổng của phòng Hải vận, mấy năm nay ngoại thương phát triển tốt, vận chuyển đường biển cũng lên theo giá thị trường. Tưởng tổng dự định thuê thêm mấy kho ở các thành phố cảng gần biển, tới lúc đó, rượu Nguyên Xuyên có thể trải hàng thêm nhiều nơi trong thành phố. Cô xem, Lộ Nam, tới sớm không bằng tới khéo phải không? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi giúp cô thúc giục Tưởng tổng, chuyện này chưa biết chừng lại định ra."
Lộ Nam nhìn Trần Kiêu, ngăn cản anh từ chối.
"Vâng, vậy cảm ơn Tống tổng tiến cử."
Tống tổng đắc ý cười: "Khách sáo gì chứ, dù sao tôi cũng là cấp trên cũ của cô, bây giờ có thể để ý chuyện làm ăn của cô, cũng là duyên phận còn gì."
"Nhưng buổi chiều tôi còn bận chút chuyện." Lộ Nam lắc tablet trong tay: "Nghiệp vụ viên kết nối với Trung Tập trước kia vẫn ở Hải Lâm, bây giờ thống nhất chuyển về ban Thị trường nước ngoài, tôi phải copy lượng thống kê tiêu thụ quý thứ 2, cũng để cân nhắc xem công việc nửa cuối năm nên triển khai thế nào."
Tống tổng vui vẻ gật đầu: "Phải, nên làm thế."
"Trần tổng ngồi một lát, tôi dẫn Lộ Nam đi dạo cửa hàng." Tống tổng đứng dậy làm động tác mời: "Lộ Nam, để tôi kể cho cô..."
Vừa nói, vừa định vươn tay vỗ vai Lộ Nam. Web đọc nhanh tại — 𝑇𝘳𝑼m𝑇 𝘳u𝙮ện.Vn —
Bị Lộ Nam mau chóng lùi ra một bước, khéo léo né tránh: "Ngài quen thuộc ở đây, ngài đi đằng trước nói cho tôi nghe đi."
"À, tốt tốt tốt."
Lộ Nam thống kê hơn 15p.
Chốc lát sau, di động của Trần Kiêu vang lên.
Anh nói tiếng Anh mau lẹ, nghe điện thoại xong, cười xin lỗi với Tống tổng: "Tống tổng, tôi và Lộ Nam còn có việc, đi trước vậy."
Thời gian còn sớm, giữ lại bọn họ tới lúc ăn tối có vẻ quá cố tình, Tống tổng đành phải nói với Lộ Nam: "Lộ Nam, nhớ đừng quên, buổi tối cùng ăn cơm."
"Ngài yên tâm, tôi nhất định đến". Lộ Nam cười tủm tỉm.
Ra khỏi cửa hàng, lên xe.
Trần Kiêu nghiến quai hàm, hỏi mơ hồ: "Em... nhất định phải tham dự?"
"Ừ."
"Vị Tống tổng này, lòng dạ bất chính." Trần Kiêu nhấn mạnh.
Lộ Nam mỉm cười: "Em biết."
"Vậy em vẫn..."
"Phải, em biết rõ là Hồng Môn Yến, cũng phải tới thám thính." Lộ Nam hiên ngang hỏi: "Trần tổng không dám?"
"Vì sao không dám? Anh nghe em trả lời Tống tổng, còn tưởng em tính chỉ tới đó một mình." Đã mang theo anh, vậy không sao hết.