"Em nói, ai gọi điện thoại cho em?" Trần Kiêu ngước mắt nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam nhắc lại: "Tống tổng. Tống tổng của hậu cần quốc tế Trung Tập, anh đã từng gặp, không biết còn nhớ không, khách sạn Sofitel..."
Trần Kiêu có ấn tượng: "À, ký ức còn mới mẻ. Vị Tống tổng cạy người ngay trước mặt anh." Lúc nói câu này, anh hơi ngẩng đầu, trong mắt vương vài phần trêu đùa.
"Hứ, lúc đó anh có để ý đâu, sao bây giờ còn châm chọc." Lộ Nam cũng đốp lại một câu.
Trần Kiêu nghiêm trang nhấn mạnh: "Không, thực ra lúc đó anh rất để ý, bây giờ cũng chuẩn bị lật lại nợ cũ với ông ta. Sao? Ông ta không phải ở Hải Lâm sao?"
Lộ Nam bị chọc cười: "Lần này là việc công, không phải cạy người. Tống tổng kêu cũng đang ở Lạc thành, hỏi em buổi chiều có rảnh cùng uống trà không. Em hẹn luôn địa điểm ở cửa hàng trưng bày rượu trắng mà Trung Tập mở."
Trần Kiêu đồng ý: "Chắc không phải chuyện tốt gì."
"Chứ sao. Ban Thị trường nước ngoài mới thành lập bao lâu? Trước kia không những là ném đá dò đường, mà còn là người mù ném đá dò đường, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không phải, rất khó quản lý chi phí hỗ trợ." Lộ Nam nói thật: "Cho dù là bây giờ, dù có định ra người phụ trách, muốn thành lập trật tự thị trường ngay tức thì, cũng khó. Chúng ta coi như may mắn, một đường này các Nhà tiêu thụ đều rất phối hợp."
"Không phải may mắn, là em suy nghĩ chu đáo." Trần Kiêu sửa đúng.
Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1838098/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.