Editor: Calcium
Ăn xong trái cây, Hướng Ngạn cảm thấy bản thân tốt hơn hẳn, nhưng đầu vẫn hơi đau, liền lười nhác nằm trên giường, không ngủ cũng chẳng nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.
Tư Hiền thu dọn chén đĩa, cầm laptop của mình lên giường lướt web xem tin tức linh tinh. Trong phòng có bàn trà nhưng tương đối thấp, ngồi đó không quá thoải mái, Tư Hiền liền đơn giản mang lên giường.
Hướng Ngạn vẫn luôn rất an tĩnh, không biết anh đang nghĩ cái gì. Nếu không phải Tư Hiền cảm giác được bên cạnh có người thì có khi hắn sẽ nghĩ trong phòng chỉ có một mình hắn.
An tĩnh như vậy thật ra cũng rất thoải mái, nhưng thời gian dài sẽ khó tránh khỏi hơi lúng túng, lướt web xong, Tư Hiền hỏi: "Anh có muốn game một chút không? Trong máy tính em có vài trò nhỏ."
"Không đâu." Hướng Ngạn thoạt nhìn không hứng thú lắm, so với việc này anh dường như càng muốn nằm như vậy hơn.
Tư Hiền dắt máy tính, đặt sang một bên, giơ tay thử nhiệt độ trên trán anh, tạm thời không tái sốt nên yên tâm nói chuyện với anh nhiều hơn.
"Vừa rồi anh mơ thấy gì vậy?" Tư Hiền còn nhớ chuyện vừa rồi Hướng Ngạn gặp ác mộng.
"Không có gì..." Hướng Ngạn không nhìn Tư Hiền, chỉ nhàn nhạt trả lời.
"Nếu mơ thấy ác mộng, nói ra sẽ thoải mái hơn." Tư Hiền nói. Hắn không có ý ép Hướng Ngạn nhưng trong nhà mọi người hay nói với hắn thế nên hắn cũng đơn giản nói với anh một lần.
Hướng Ngạn trầm mặc, không biết qua bao lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-chuoc-loi/1807229/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.