Hai mẹ con Cố Loan Loan tay nắm tay, Diệp Cửu Chiêu và Tôn Hạo Dương theo ở phía sau.
Nhà bọn họ ở thành phố C, thuộc về gia đình bậc trung, không tốt cũng không xấu, có phòng ở, có mặt tiền làm cửa hàng, nhưng chỉ vừa đủ chi tiêu, không tiết kiệm được bao nhiêu.
Ở tại tầng hai, đẩy cửa ra, bên trong trang trí nhã nhặn, bày biện vài bình hoa tranh chữ, đời trước anh đã biết rõ, ba của Cố Loan Loan là một người nho nhã.
Diệp Cửu Chiêu đi theo bước vào cửa, cô gái phía trước đột nhiên nhảy dựng lên, hô: “Ba!”
Cô hướng về phía người đàn ông ngồi trên sofa, ba Cố cười tít mắt, gật đầu mỉm cười với bọn họ. Lại vỗ vỗ Cố Loan Loan, bất đắc dĩ nói: “Con đó, các bạn học đều đang nhìn kìa.”
Loan Loan lúc lắc đầu, nhếch miệng, làm nũng.
Diệp Cửu Chiêu hơi bất ngờ, --ll..ll..e,,.quy,,,do,,,n----anh chưa từng thấy dáng vẻ này của Cố Loan Loan. Chính là vào lúc kết hôn với Đỗ Quân Khôn, cũng là nụ cười rụt rè, gượng gạo.
Là vì kiếp trước ba Cố qua đời, không còn ai bao dung cho tính tùy hứng của cô ấy sao? Kiếp trước cô ấy vội vàng kết hôn với Đỗ Quân Khôn là vì lý do gì?
Đột nhiên có rất nhiều nghi hoặc ùn ùn kéo đến, Diệp Cửu Chiêu hơi choáng váng, lắc lắc đầu, nỗ lực đè ép nó xuống.
Mà lúc này ba Cố liền tiếp đón bọn họ: “Hai bạn học ngồi đi, giờ cũng tối, đã vất vả rồi.” Lại nói với Cố Loan Loan: “Loan Loan, đi chuẩn bị cơm cho các bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cung-vo-nhu-mang/82549/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.