Theo tiếng xé rách truyền đến, hai cô gái rõ ràng đều cứng đờ, gió xé vải, thổi vào, các cô liền dựa chặt vào nhau, quỳ rạp trên mặt đất.
Nhưng tốc độ lều di động rõ ràng nhanh hơn rồi!
Gió giật mạnh, không có một cây cọc trại khác níu giữ, Cố Loan Loan quỳ rạp trên mặt đất, còn cảm nhận được rõ hạt cát phía dưới đang từ từ di động dù cách một lớp vải lều.
Hai người lập tức tách ra, dang rộng chân tay để tăng diện tích tiếp xúc.
Không sợ hãi là giả, ai cũng không biết được liệu có hiện tượng cát chảy hoặc là trôi đến một nơi rất xa hay không.
Các nhóm có ý định vượt qua sa mạc Taklimakan, dùng cả sinh mệnh để chứng minh phương diện nguy hiểm này.
Vài phút sau, lều vải đột nhiên bị một sức mạnh kéo chặt, di động sang bên cạnh, sau đó sức lực lớn hơn, mãi cho đến khi thoát khỏi dòng cát chảy.
Lý Tố vén vài lều lên, ba người đàn ông đều ở bên ngoài, dưới ánh đèn pin, mặt Lưu Nham Thạch đen như mực, vô cùng dọa người.
“Cậu điên rồi!” Lưu Nham Thạch rống lên với Lý Dịch.
Cố Loan Loan sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp, người kéo bọn họ đầu tiên chính là Lý Dịch, tay anh còn đang túm chặt lều trại.
“Các cô ấy ở trong lều sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, tự cậu bước vào là muốn đi tìm chết sao?! Là sinh viên địa chất tài cao, cậu có kiến thức chung hay không hả?!”
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cung-vo-nhu-mang/3020243/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.