Chương trước
Chương sau
Diệp Cửu Chiêu mở to hai mắt, đối với sự trầm tư của cô là vừa khó tin lại vừa như ngộ ra. Hai loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, chỉ làm tim anh như bị đao cắt.

“Em không yêu anh thì cả đời vẫn phải buộc chặt với anh.” Ấn đầu cô vào lồng ngực, anh trầm giọng nói.

Anh cũng không tin, cả đời cũng không hòa tan được tâm em!

Nói Diệp Cửu Chiêu đau khổ sao, dĩ nhiên là đau khổ đi, tim anh như bị khoét đi trong nháy mắt, đau đến nỗi đại não trống rỗng.

Nhưng Cố Loan Loan cũng không chịu nổi mà, em biểu hiện là yêu anh còn chưa rõ ràng sao? Một cô gái bỏ qua sự rụt rè, trước khi kết hôn đã ở chung với anh mà anh vẫn luôn cảm thấy em không yêu anh sao?

Đây là sự khác biệt đầu tiên giữa hai người, Cố Loan Loan không muốn giải thích vấn đề này, Diệp Cửu Chiêu thì trốn tránh vấn đề này.

Vào buổi tối, cô ăn cơm xong liền trở về phòng, ngủ sớm, Diệp Cửu Chiêu ngồi ở bàn ăn đến nửa đêm. Ngày hôm sau cô lại ra ngoài trước, lúc anh nghe thấy tiếng đóng cửa thì cô đã đi rồi.

Diệp Cửu Chiêu ngây ngốc nhìn cánh cửa, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà mà anh không đưa cô đi.

……

“Thầy giáo, mấy người muốn băng qua sa mạc Taklimakan sao?” Đây là câu hỏi của một nhóc bên khoa tài nguyên. Sau khi cậu ta hỏi ra vấn đề này, toàn xe nhìn cậu ta như nhìn một kẻ khờ.

“Gì? Không được sao?”

Lưu Nham Thạch chớp chớp mắt, nói: “Chúng tôi là đội Địa chất, không phải đội Cảm tử, nơi đó có một biệt danh là ‘Biến Chết’? Đôi mắt mở to như vậy làm gì? Muốn đi cùng chúng tôi à?”

Sinh viên kia nhanh chóng lắc đầu, sử dụng cả đầu và tay, dù cho cậu ta cọ rửa xe, cũng không muốn đi vào.

Lần này, còn xa hơn đi Thanh Hải, tới được Nam Cương mới coi như là đến gần lòng chảo Tarim, lại đi hơn nửa ngày, cuối cùng mới tới rìa sa mạc.

Sinh viên kia bị bỏ lại ở đây, cậu ta ở học viện Tài Nguyên, mà khu vực này cũng có nhiều mỏ dầu hơn cộng thêm thầy của cậu ta cũng ở đây. Lưu Nham Thạch cũng coi như là có trách nhiệm, giao cậu ta đến tận tay thầy giáo của cậu ta, mới tiếp tục đi trước.

Tháng mười một và tháng mười hai là lúc ít bị bão cát trên sa mạc nhất, cũng là thời điểm khảo sát thích hợp nhất, nhưng cũng có chỗ tệ chính là rét lạnh, đặc biệt vào buổi tối.

Lúc bọn họ đến nơi đúng vào buổi tối, gió không lớn không nhỏ, Cố Loan Loan là người phương nam nên thật sự khó thích ứng. May mà Lưu Nham Thạch đã nhắc nhở nên bọn họ đều mang theo áo lông thật dày.

Nói là khảo sát, kỳ thật cũng không có tọa độ cụ thể, gần đây cứ cảm giác chỗ nào có sự khác biệt là bọn họ liền đi một chuyến, khảo sát cụ thể.

Điều này cũng liên quan đến dự án, ví dụ như có vài chuyên gia tới khảo sát, có thể xin phi cơ trực thăng, tìm chỗ đỗ xuống. Khảo sát từng mảng một, thời gian ngắn, hiệu quả cao, phạm vi rộng.

Nhưng nếu anh muốn đi, vậy anh phải có kết quả chứ, anh phải chắc chắn là anh muốn đi khảo sát cái gì, cho ra kết quả gì--ll,,ê,q,,Y,,,d00...---có phương diện nào ưu việt. Bằng không thì, một là vô dụng, hai là không có phát hiện trọng đại gì, vậy dựa vào đâu để duy trì hạng mục lớn như thế?

Lưu Nham Thạch người này, đã được duyệt đề án cũng không muốn bổ sung người, trước nay đều là đi, lại, xem. Luận văn cái gì? Còn phải để cân nhắc đi?

Tuy năng lực chuyên môn của ông khá cao, quốc gia cũng đặc biệt coi trọng ông, nhưng người này không có may mắn. Mấy năm trước nói làm cái nghiên cứu đoán trước động đất gì đó, khi tập trung vào, quốc gia đã bỏ vốn gốc. Kết quả là đến một nửa, người ta cho anh một kết luận, với khả năng kỹ thuật trước mắt không có khả năng đoán trước động đất. 

Được rồi, quẩy quang gánh đi rồi, khiến cho viện nghiên cứu tức chết. Đến bây giờ muốn nghiên cứu về động đất, bất cứ ai muốn làm đề án đoán trước gì gì đó, hoàn toàn đều không xin được viện trợ nữa.

Cho nên đoàn đội của Lưu Nham Thạch, vẫn luôn là đoàn đội “Nghèo kiết xác”. Đường đường là giáo sư hàn lâm cao cấp, dẫn đoàn khảo sát ra ngoài, còn phải mượn người nữa!

Quá lạnh, đội Lưu Nham Thạch dựng trại, dùng dây thừng thắt nút trên xe, ba người chen chúc ngủ chung. Hai cô gái đóng kín cửa xe, nằm ngủ ở trên chỗ ngồi, một buổi tối, Cố Loan Loan bị lạnh đến thức dậy hai lần.

Ngày hôm sau, hơn mười giờ mới thức dậy, nhiệt độ ở nơi này không thích hợp để đi ra ngoài quá sớm, thời tiết ở đây cũng khác biệt rất lớn so với phương nam, đến gần trưa mới ấm lên.

Xe cũng không đi được xa, Lưu Nham Thạch nói để xe lại đây sẽ an toàn hơn, đoàn người liền đi bộ vào bên trong.

Giữa trưa ăn chút lương khô, sau khi mặt trời lên cao, nhiệt độ trên mặt đất bắt đầu lên cao liên tục. Cố Loan Loan cởi áo lông vũ, mặt bị phơi nắng đến có chút đau, gió thổi qua, vừa khô vừa rát.

“Ở chỗ này nghỉ một lát đi, Cố Loan Loan, mau xem dưới chân em là cái gì!” Lưu Nham Thạch chỉ vào chung quanh hỏi cô.

Cố Loan Loan quét nhẹ trên mặt đất, coi nhẹ cảm giác bị ánh nắng chiếu lên người, môi trở nên trắng, cười khổ nói: “Lúc trước sao em lại bị thầy lừa vô đoàn đội này chứ?”

Tình hình của Lý Tố cũng không khá hơn, ngã xuống đất, không nhúc nhích. Ngược lại là Lý Dịch, lần đầu tiên theo chân bọn họ tới đây, có thể chất không tồi, anh ngồi bên cạnh Loan Loan, đưa nước cho cô.

“Uống ngụm nước trước rồi chậm rãi đi.”

“Cảm ơn.” Cố Loan Loan tiếp nhận, bò dậy ngồi một lát, cuối cùng mới có sức lực nhìn xung quanh.

“Cồn cát hình lưỡi liềm sao?”

“Đúng vậy, mau đến ghi lại hướng gió đi.”

Lý Dịch đứng dậy trước Cố Loan Loan, dõi mắt nhìn, cồn cát lưỡi liềm vẫn luôn là dấu hiệu hữu ích nhất để phán đoán hướng gió.

Trên sổ dã ngoại có ghi chép một vài hiện tượng có thể thấy được, lại lấy la bàn chọn phương hướng, đoàn người bò dậy, tiếp tục đi lên.

Lý Dịch đi đằng sau Cố Loan Loan, lúc này trời nóng, mọi người đều đã cởi áo khoác, nhưng dù sao con gái cũng thích cái đẹp, sợ phơi nắng nên vẫn mặc áo tay dài. Nhưng phần cổ trắng nõn để lộ ra cùng với gương mặt hơi nhọ tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Một chút cũng không xấu, ngược lại còn rất đẹp.

Hai nam sinh vẫn gánh nặng hơn nữ sinh một chút, mỗi người họ đều vác một lểu trại, Lưu Nham Thạch thì vác một đống lớn linh tinh. Hai cô gái thì mang một vài đồ lương khô và quần áo không nặng nhọc gì. Đoàn người đi theo Lưu Nham Thạch, chậm rãi tiến vào sa mạc.

Một bước một dấu chân, trong sa mạc cát vàng mênh mông, lưu lại dấu chân cao, thấp, lớn, bé không đồng đều.--ll,,ê,qu,,,,d,o...nn-----Gió từ từ thổi qua, mang theo hạt cát lấp đầy dấu chân, từ từ không còn tung tích nữa.

Lại đi thêm một lúc lâu, mặt trời đã hạ xuống, đứng nơi này xem mặt trời mọc, mặt trời lặn là khá đẹp. Vòng tròn vĩ đại đỏ rực hạ xuống, Cố Loan Loan liền lấy di động, chụp một tấm ảnh.

Nơi này không có tín hiệu, nhưng di động của cô lại có một tin nhắn, là Diệp Cửu Chiêu gửi khi cô còn đang trên đường đi, cô vẫn không mở ra.

Nghĩ nghĩ, liền nhấn mở.

【 Anh Cửu: Loan Loan, thực xin lỗi, anh chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng em. 】

Trong thế giới tình cảm, người yêu nhiều hơn luôn là người hạ mình đầu tiên.

Đôi mắt Cố Loan Loan hơi ửng hồng, lúc con người mỏi mệt đến một trạng thái nào đó, luôn khá yếu ớt, cô rất nhớ anh……

“Đi thêm một chút là đến, tiểu Loan Loan còn kiên trì được không?” Lưu Nham Thạch đánh dấu phương hướng, xua xua tay với bọn họ, hỏi tình hình của đội viên nhỏ nhất đội.

“Không thành vấn đề!”

Lưu Nham Thạch nghe vậy cười gật đầu, Cố Loan Loan không phải là người thích hợp cho công tác dã ngoại mà ông đã từng gặp, nhưng chỉ bằng nghị lực mà nói, cô đã thắng tuyệt đối so với rất nhiều nam sinh khác.

“Các đồng chí kiên trì nhé, thắng lợi đang vẫy tay với chúng ta rồi!”

Trên thực tế, thắng lợi cũng không vẫy tay với bọn họ, đến phạm vi giới hạn của mục tiêu, bọn họ phải khảo sát khu phạm vi này rồi.

Dựa theo lượng lương thực mà nói, bọn họ có thể chịu đựng đến hôm sau, nhưng phải tiết kiệm nước rồi.

……

Mấy ngày nay, Minh Thịnh lại không được sống dễ chịu, ông chủ luôn trầm tư an tĩnh. 

Cái gì? Anh nói anh ta không rống người, không mắng chửi người à? Đúng vậy, không rống không mắng, nhưng lúc anh báo cáo, anh ta cứ lạnh nhạt nhìn anh, thật sự là cả người phát run.

Ngay cả lượng người đăng ký sử dụng web lại tăng lên gấp bội, cũng không thể khiến anh nở nụ cười.

Diệp Cửu Chiêu làm sao vậy? Lúc Cố Loan Loan đi, anh có oán, có trách, cô nhóc vô lương tâm đó, chẳng thèm nói cái gì đã đi rồi, trong lòng anh rất khó chịu đó!

Cô không yêu anh, anh đều tha thứ cho cô, nhưng cô không để ý tới anh, khiến cho anh vừa oán hận vừa tủi thân.

Mà mỗi ngày qua đi, tất cả những uất ức, oán trách đều biến thành nỗi nhớ nhung vô biên vô tận, bó chặt lòng người…..

Anh sợ cô vừa đi trong một khoảng thời gian dài, trở về lại nói câu chia tay với anh hoặc là đã thích người khác.--ll,,ê,quy,,,don,,,,-----Anh thật là khó chịu, khó chịu xong lại oán trách bản thân.

Đời trước cô cũng không thích anh, thể xác và tinh thần đều không thuộc về anh. Đời này sống lại, lưu được thân thể cũng tốt, anh có thể dung mấy chục năm để cảm hóa cô từ từ.

Tâm tình anh không tốt liền muốn hành hạ người khác.

Gần đây Diệp Gia Lâm quấn mẹ Đỗ rất chặt, mẹ Đỗ lại đồng ý ‘giật dây bắc cầu’ cho bọn họ, Đỗ Quân Khôn bị Diệp Gia Lâm làm phiền chết rồi.

Cô ta nâng cao lá cờ nhà họ Diệp ở Bắc Kinh, mẹ Đỗ dĩ nhiên là tương đối vừa lòng!

Mà bà già này cũng chẳng phải người tốt gì, đời trước Loan Loan và Đỗ Quân Khôn kết hôn được một đoạn thời gian liền dọn ra ngoài. Nghe nói chính là do bà già đó hành hạ Loan Loan, ngay cả con trai bà ta cũng không nhìn được, mới dọn ra ngoài.

Diệp Cửu Chiêu nghĩ nghĩ, anh cảm thấy cần phải đưa Tùy Thiến qua cho Đỗ Quân Khôn đi, để cho bên cạnh anh ta luôn “Náo nhiệt” đi.

……

Đám người Cố Loan Loan khảo sát khu vực này rất kỹ, dù sao ở trước mắt mà nói, vẫn nên kỹ càng, tỉ mỉ một chút, ngộ nhỡ trở về sẽ hữu dụng thì sao.

Cát đá lớn nhỏ, đường kính, trình tự, hướng gió, hạ ngầm, độ ẩm……

Mãi cho đến lúc trời tối, công việc mới tiến hành được một nửa. Buộc hai chân cột lều trại cạnh nhau, ban đêm gió thổi sẽ không bị bung ra, đặc biệt là hai cô gái, đều có thể chất yếu.

Sinh hoạt trong sa mạc vẫn khó khăn hơn ở trên xe, ---l...ê.q...yy..don,,,,---trời lạnh hơn, hai cô gái ngủ phải kề sát nhau, thường thường bị đông lạnh đến tỉnh giấc.

Ngày hôm sau, tiếp tục công tác, cuối cùng đã hoàn thành xong hết công việc trước khi trời tối, hàng mẫu cũng thu thập xong.

Nhưng đêm đó lại không may mắn như vậy, sa mạc chuẩn bị đón bão cát. Bên ngoài gió thổi vù vù, cuốn theo hạt cát đập vào lều trại.

Hai người quỳ rạp trên mặt đất, lều trại vẫn chậm rãi lệch vị trí, may mắn là đã buộc chung với lều của ba người đàn ông, để tránh cho bị thổi càng lúc càng xa.

Cũng không dám ngẩng đầu, Cố Loan Loan sợ tới mức run rẩy, lều trại tốc lên phối hợp với tiếng gió cát quất qua lều trại.

“Cố Loan Loan, Lý Tố! Nằm úp sấp! Tới gần một chút! Không phải sợ, gió này thổi không bay đâu!” Tiếng nói của Lưu Nham Thạch truyền đến, bọn họ vẫn khá lo lắng cho hai nữ sinh.

Gió dĩ nhiên là không bay nhưng cát vàng trôi đi, lều trại cắm trên cát cũng dần dần di chuyển vị trí.

Cố Loan Loan khẽ cắn môi, giờ khắc này cô suy nghĩ rất nhiều, trừ bỏ cha mẹ, nhiều nhất chính là anh Cửu……

Lấy di động từ trong túi ra, run rẩy nhắn chữ:【 Cả đời quá ngắn, cũng không ai biết sẽ ở chỗ nào rồi đột nhiên biến mất, chúng ta đừng lãng phí thời gian để cãi nhau đi. Diệp Cửu Chiêu, em yêu anh. 】

Nhấn gửi đi, rất nhanh liền xuất hiện bốn chữ “Gửi đi thất bại”.

Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, dây thừng níu giữ lều trại, lều của các cô đang di động dần về bên phải, từ từ tiến vào tâm bão cát.

Bên ngoài dây thừng càng căng cứng, ‘Roẹt’ một tiếng, dây thừng buộc chặt lều trại dần bị cắt đứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.