Bác sĩ, con tôi tại sao lại không nhớ gì hết vậy?" Lục phu nhân nhìn người đàn ông trung niên đang trước mặt, giả bộ lo lắng.
"Phu nhân cứ bình tĩnh, não bộ của tiểu thư bình thường nên việc mất trí nhớ có lẽ là do chấn động tâm lý." Bác Sĩ Châu bình tĩnh giải thích cho Lục Phu Nhân.
"Vậy có khả năng nhớ lại không?" Lục Phu Nhân nhìn vào mắt của Bác sĩ Châu trong lòng luôn mong muốn câu trả lời là Không.
"Cái này còn phụ thuộc vào tâm lý của bệnh nhân và người nhà."
"Vậy tôi xin phép về trước, có gì thì hãy liên lạc sau." Lục Phu Nhân đứng dậy, mở cửa đi ra hành lang của bệnh viện.
Nhìn ngó xung quanh để tìm cô. Bà đã bảo là ngồi ở ghế đợi bà nói chuyện với bác sĩ vậy mà lại bỏ đi đâu chơi không biết. Trước đây cô luôn luôn làm theo ý của bà nhưng mà giờ chủ cần chờ thôi cũng không làm nổi. Chỉ là mất trí nhớ thôi mà cả tính cách cũng thay đổi sao.Lục Phu Nhân lắc đầu, đi tìm Hàm Uyên.
Tại Sân Thượng- Nơi tràn ngập tiếng cười của những bệnh nhân trong bệnh viện. Mọi người đều nên đây để ngồi nghỉ ngơi dưới tán lá. Cảm nhận những tia nắng ấm áp, những cơn gió nè nhẹ của cuối hè.
Nổi bật là một thân hình nhỏ nhắn của một cô gái có mái tóc dài ngang lưng bay nhẹ nhẹ theo làn gió. Cô dễ nhận bởi vì mọi người ở đây đều có gia đình cùng vui đùa.
Nhìn những đứa trẻ tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-nhan-them-dau-kho/1889741/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.