Đôi mắt của bà lão lúc này nheo lại, khoảng chừng nửa phút sau bà cười lớn một tiếng rồi nói:
‘‘Ha ha, hai đứa rất xứng đôi.’’
‘‘Cháu cảm ơn ạ.’’ Phó Đông Thần lễ phép đáp.
‘‘Ai da, ta có một cặp nhẫn, hy vọng hai đứa sẽ thích.’’
‘‘Vì đây là thứ mà con trai ta để lại trước khi nó cùng bạn trai bỏ trốn sang nơi đất khách quê người.’’
‘‘Chuyện tình nó bị người trong dòng họ cấm cản, giữ không được mà dứt cũng chẳng xong.’’
‘‘Thằng bé ngốc nhỉ? Có điều trước khi đi nó vẫn vui vẻ nắm tay bạn trai nó, bảo với ta rằng nó sẽ sống tốt, nhất định sẽ trở về. Ấy vậy mà đã hai mươi lăm năm rồi…’’
‘‘Nó từng nói với ta rằng, nó hi vọng sau khi nó đi ta có thể tặng cặp nhẫn này cho một cặp đôi đồng tính khác, hy vọng họ sẽ không phải tìm đến một nơi xa lạ để được hạnh phúc bên người mình yêu.’’
Nói rồi bà lão lấy cặp nhẫn từ trong một ngăn tủ nhỏ ra, cười hiền hậu rồi ý bảo chúng tôi nhận lấy. Tôi nhìn bà rồi khẽ nói:
‘‘Đây là kỷ vật của con trai bà mà, bà nên giữ lại chứ ạ?’’
‘‘Đừng lo cho ta, các cậu nhận mới khiến ta cảm thấy thanh thản trước lúc ra đi.’’
‘‘Ta đang thực hiện mong muốn của con trai ta, dù sao ta cũng không sống được lâu nữa.’’
‘‘Giữ mãi bên người cũng chẳng có ích gì, hy vọng hai cậu nhận lấy.’’
Tôi nhìn bà, lại nhìn anh như muốn hỏi gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421567/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.