Sau khi đánh chén xong bữa sáng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Tôi cất lời:
‘‘Thần Thần.’’
‘‘Tôi nghe.’’
‘‘Anh đi mua cho em cái xe lăn đi.’’
‘‘Sao vậy?’’
‘‘Em muốn đi dạo.’’
Thần Thần nhà tôi không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến chỗ tôi rồi quay lưng lại với tôi. Tôi khó hiểu nhìn anh. Tôi nhớ là mười lăm giây trước mình bảo anh đi mua xe lăn mà? Anh đưa lưng của anh cho tôi làm gì?
‘‘Anh làm gì vậy?’’
Anh vừa cúi người xuống, vừa bảo tôi:’‘Lên đi, tôi cõng Nam Nam.’’
‘‘Nhưng em nặng lắm.’’
‘‘Có lẽ rất nhiều người muốn được nặng như em.’’
‘‘Anh có ý gì?’’
‘‘Ý gì đâu, tôi nói vậy để nhắc nhở bản thân mình phải nỗ lực giúp em tăng cân thôi mà.’’
‘‘Hừm, xem như anh giỏi. Tối nay anh ra ngoài sofa mà ngủ.’’
‘‘Ơ kìa, tôi có làm gì đâu?’’
‘‘Tôi thích thế, anh không đồng tình?’’ Nói rồi tôi quăng cho anh một ánh mắt sắc bén, đồng thời cũng gửi đi lời đe dọa vô hình.
‘‘À không, tôi nào dám.’’
Rén liền chứ gì? Tôi cảm thấy mình đã hiểu được cái gì gọi là uy lực của nóc nhà rồi.
‘‘Vậy giờ tôi cũng Nam Nam nhé?’’
‘‘Được thôi, tôi cho phép anh cõng tôi một lát.’’
Tôi bổ sung thêm một câu:’‘Nếu mỏi thì nhớ bỏ tôi xuống, cố quá thành quá cố đấy.’’
‘‘Thần Thần biết rồi.’’
- - -
Mặt trời hiện giờ đang giống như quả cầu lửa đang dần lụi tàn sau những đám mây trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421566/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.