Tôi vẫy vẫy tay gọi anh lại ngồi cạnh tôi.
‘‘Thần Thần ngoan, ôm nhóc bơ lại đây ngồi nào.’’
Mời gọi ngọt ngào đến thế nhưng anh vẫn đứng như chân bị dính chặt trên sàn vậy, ngay cả một cái nhìn cũng không cho tôi. Tôi là tôi thấy mình hơi hơi tổn thương rồi đấy…
‘‘Thần Thần. Lại đây nào.’’
Tôi gọi anh lần hai, nhưng kết quả chẳng khác lần một là bao, anh vẫn ‘‘chết đứng’’ tại chỗ. Vì là một người kiên nhẫn, nên tôi gọi anh lần ba.
‘‘Thần Thần, thật sự không lại đây sao?’’
Trong đầu tôi tự động hiện lên cảnh dấu ba chấm và ‘‘quạc quạc quạc’’ của mấy con quạ bay qua.
‘‘Anh không lại đây ngồi chứ gì? Hơ, không ngồi thì quỳ đi!’’
‘‘M* nó chứ, rượu mời không uống anh muốn uống rượu phạt chứ gì? Hay muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi?’’
‘‘Tôi cho anh năm giây, năm giây sau mà anh không ngồi cạnh tôi xem, tôi cho anh biết mặt!’’
Nói xong tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lặp đi lặp lại hai lần, vừa hay hết năm giây. Tôi cảm thấy may mắn thay cho anh vì anh còn não, không chọc tôi tức đi*n lên. Chi tiết thì nên hỏi rõ cậu bạn thân của tôi xem tại sao không nên chọc tôi tức đi*n.
Bỗng nhiên má trái tôi có cảm giác kì lạ, như đang có con gì đó ‘‘mổ’’ lên mặt tôi. Và vâng, đúng là như thế thật, và sinh vật độc lạ ấy tên là ‘‘Thần Thần’’.
‘‘Nam Nam…’’
‘‘Giề? Anh muốn giề? Muốn tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421564/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.