''Anh có làm gì dại dột đâu?''
''Chứ anh tính làm gì?''
''Thì dạy cho cô ta một bài học.'' Phó Đông Thần vừa nói vừa nhìn Đào Diệu với ánh mắt sắc hơn dao.
Đào Diệu lúc này người run run, quay đầu đi né ánh mắt của Phó Đông Thần. Đích thực là ''mắt không thấy, tim không đau''.
Tôi lúc này tiếp lời anh:
''Anh muốn Đông Miên Nam này sống cô độc đến cuối đời?''
Không đợi anh phản bác, tôi đã nói tiếp:
''Thế giới này loạn rồi, mấy người muốn làm gì thì làm, đừng lôi tôi vào. Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ từ đây, đường ai nấy đi.''
Nói rồi tôi nhìn đèn giao thông vừa chuyển sang đèn xanh cho người đi bộ, chân bước nhanh muốn sang đường. Mà Phó Đông Thần thấy thế liền chạy ra vác tôi đứng quay trở lại vị trí ban đầu. Dù không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt kì quái của người đi đường đang đứng chờ đèn giao thông chuyển màu.
Chậc chậc, chồng tôi đúng là một tên đại ngốc mà. Có lớn mà không có khôn! Da mặt tôi thì vốn mỏng, anh còn vác tôi nhẹ tênh như không có gì, công khai tình tứ cho bàn dân thiên hạ. Thật sự là tôi muốn đào một cái lỗ để chui xuống quá đi mất!
Tôi khẽ ''Hừ'' một tiếng, tìm một chỗ ngồi chờ anh dạy cho Đào Diệu một bài học. Thật sự là tôi muốn đi về để giận cho anh biết mặt lắm nhưng cám dỗ của hai thanh chocolate trắng và ba thanh chocolate đen là quá lớn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421547/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.