Quay trở lại với thực tại, đúng như dự đoán của tôi. Đào Diệu buông một câu rồi không thương tiếc đẩy tôi về phía trước.
''Đi ch*t đi!*
Nhưng có lẽ tôi đang được thần May Mắn độ nên tài xế xe đã phanh kịp thời. Chiếc xe chỉ còn cách tôi một chút nữa, chỉ chút nữa thôi là tôi sẽ xuống gặp bà cụ và Diêm Vương một lần nữa. Cũng chỉ còn chút nữa thôi, Phó Đông Thần sẽ lại đau đớn tuyệt vọng mà quyên sinh. Chỉ chút nữa thôi gia đình và bạn thân tôi sẽ khóc lóc thảm thiết, và cũng chỉ một chút nữa thôi, những người như Đào Diệu sẽ hả hê. Và cuối cùng, chỉ một chút nữa thôi, các tòa soạn sẽ phải tăng ca để đưa những bài báo về cái ch*t của thiếu gia độc nhất vô nhị nhà họ Đông là tôi.
''Còn không mau tránh ra!? Đúng là phiền phức! Giới trẻ ngày nay não bị úng nước hết rồi sao!?'' Tiếng quát kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ đang liên tục xuất hiện trong đầu.
Còn chưa để tôi cảm ơn một tiếng thì vị tài xế kia đã lái xe đi mất. Tôi lúc này ý thức được mình đang đứng gần giữa đường nên nhanh chóng quay lại phía Đào Diệu đang đứng để không cản trở giao thông.
''Cậu làm gì vậy Đào Diệu?'' Tôi nói với giọng vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, và tôi bắt đầu vai diễn của mình.
Gì chứ mấy cái vai diễn kiểu này tôi dù chưa từng diễn nhưng kiếp trước đã chứng kiến qua trên dưới một ngàn lần rồi.
''Mình... Mình...'' Đào Diệu ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3421546/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.