Edit: Thanh Thạch
“A!” Bỗng nhiên, một giọng nói choe choé rõ khoa trương vang lên, là của người phụ nữ xa lạ kia: “Đây không phải là tiểu công tử nhà Vương trưởng thôn sao! Nhìn này, đẹp trai như vậy! Vừa thấy là biết về sau chắc chắn làm quan to nha.”
Thần kinh! Lại còn tiểu công tử, bà tưởng đây là thời phong kiến à!
Vương Đại Hổ quay đầu lại nhìn hai người đầy khinh bỉ.
Người đàn bà vừa lên tiếng tầm ba bảy ba tám tuổi, bộ dạng vừa gầy vừa lùn, quắt queo phẳng lỳ, xương gò má lồi cao, nhìn là biết đúng loại chanh chua khó ở. Mà người đàn ông kia thì ngược lại, vừa to vừa béo, chỉ là khuôn mặt lấm lét, nhìn qua có vẻ lưu manh.
Trong chốc lát, Vương Đại Hổ liền nhận ra hai người này.
Khổng Đại Quốc, Dương Lệ.
Cậu, mợ của Nhiên Nhiên.
Hai người này không phải người trong thôn, mà là nhà họ Khổng thôn bên.
Vừa nghĩ như vậy, Vương Đại Hổ liền nhớ ra, hôm qua ông nội có bảo muốn đi báo cho nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai.
Dương Lệ đối với đứa cháu Đại Hổ nhà trưởng thôn này có vẻ rất hứng thú, nói tới nói lui đều nhắc đến không ngừng. Nếu là đứa trẻ bình thường thì đã sớm quấn quýt lấy mụ, nhưng đây lại không phải, mặc cho mụ có khen lấy khen để thì vẫn cứ mặc kệ. Nói một hồi cũng nhận ra, mụ tức giận chép chép miệng.
“Ô? Mùi gì vậy, thơm quá!” Gã đàn ông vẫn đứng một bên đột nhiên khịt khịt mũi, hai mắt như con chuột đảo quanh rồi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-de-yeu-em-lan-nua/1305272/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.