Edit: Thanh Thạch
Vô luận Vương Đại Hổ làm nũng chơi xấu kiểu gì, cuối cùng vẫn bị ông nội túm cổ lôi về.
Bà Đại Hổ ở nhà đợi sớm đã không còn kiên nhẫn, vừa thấy hai ông cháu rốt cuộc trở lại, liền vội vàng chạy ra đón.
Vớt sủi cảo đã được hâm nóng từ trong nồi ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Rốt cuộc là như thế nào?” Bà lão thấy cháu mình đi một hồi trở về thì bộ dạng ỉu xìu xìu: “Thằng bé này đúng là tò mò, kia có cái gì hay đâu mà cứ đòi đi theo.”
Vương Đại Hổ lúc này vẫn còn chìm đắm trong chuyện gặp lại Lý Thanh Nhiên, cũng không lên tiếng, thoạt nhìn có điểm ngốc.
Ngược lại Vương Thủ Dân có chút nghi hoặc, hôm nay biểu hiện của Vương Đại Hổ cũng quá “dũng cảm” đi, lúc ra tay đánh người thế nào cũng không giống một đứa bé sáu tuổi, rõ ràng chẳng khác gì dã thú bị chọc giận.
“Hổ Tử, cháu biết đứa bé nhà họ Lý kia sao?”
Vương Đại Hổ nghe vậy liền giật mình, trên mặt khôi phục vài phần thanh tỉnh.
Chỉ thấy khuôn mặt mập mạp lập tức hiện lên biểu tình lòng đầy căm phẫn, nắm tay nhỏ giơ lên: “Nhiên Nhiên là bạn tốt của cháu, ai bắt nạt cậu ấy, cháu đều đánh!”
Vương Thủ Dân gật gật đầu, nghĩ có lẽ là thằng bé này ở bên ngoài chơi thì quen biết, trẻ con nha, hai hồi liền thân.
Nghe ra còn có chuyện liên quan đến Vương Đại Hổ, bà nội sốt ruột, vội vàng hỏi rõ toàn bộ quá trình.
Vương Thủ Dân chỉ nói đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-de-yeu-em-lan-nua/1305271/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.