"Anh hai, anh dậy chưa?"
"Kha Hoàng Minh dậy điiii!"
Hoàng Trân ở bên ngoài kêu vài tiếng rồi vặn cửa bước vào. Đập vào mắt cô bé bây giờ chính là một Hoàng Minh nằm im bất động. Từ trên tới dưới chỉ có độc nhất một chiếc quần lót.
"Aaa...mù mắt tôi!"
Cô bé hét lên một tiếng rồi đi nhanh lại đắp chăn trở lại cho anh, ra sức lay.
"Coi coi anh ra hệ thống gì rồi. Dậy đi! có người đang đợi anh dưới nhà kìa."
Hoàng Minh lúc này mới chịu xoay người úp lại, đầu ong ong, cố gắng hé mắt một mắt rồi nhìn sang Hoàng Trân.
"Mới sáng sớm ai lại tìm. Ầm ĩ như vậy!"
"Hứ! Em mặc kệ. Việc em xong rồi. Anh còn không xuống thì người ta đi mất thì đừng có tiếc nhé."
Hoàng Trân nói xong rất nhanh liền một mặt dỗi hờn đi ra ngoài. Hoàng Minh vẫn không ngồi dậy nổi, kéo chăn lên che luôn cả đầu rồi tiếp tục nhắm mắt. Vừa định ngủ thêm một chút nữa thì đột nhiên trong đầu anh nhớ lại chuyện tối qua. Anh lập tức mở to mắt, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chưa đầy mười lăm phút sau anh đã gom hết tập sách bỏ vào balo, rồi đi xuống phòng khách. Vừa mới xuất hiện thì có một tiếng nói vang lên.
“Hi…Hoàng Minh.”
Một cô gái đang cười tươi, đứng ở dưới nhà mà vui vẻ vẫy tay với anh. Dáng người thanh mảnh, cùng làn da trắng mịn màng như đang muốn tỏa sáng. Cô gái này toát lên vẻ xinh đẹp mà lỡ nhìn thấy thì khó lòng cưỡng lại được.
Cô ấy là Khiết Du.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chan-menh-bach-ho-thien/883666/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.