Giữa nhà ăn lúc này chật nít người. Khó khăn lắm hai người họ mới tìm được một chổ ngồi ở gần cửa sổ. Lý do là vì nắng chiếu thẳng vào khá là nóng nên không ai ngồi. Mọi người xung quanh thì thầm to nhỏ việc cả hai người họ hôm nay lại cùng nhau xuất hiện ở nơi đông người thế này. Có vài người còn chăm chú nhìn dáng vẻ soái ca quá sức tưởng tượng của Hoàng Minh tới mức cơm cũng không ăn nổi nữa.
“Chúng ta không đi nơi khác được sao?” Bạch Thiên cau mắt nhìn xung quanh rồi nhìn về phía Hoàng Minh đối diện ra vẻ khó chịu.
“Tôi còn có tiết, không ra ngoài kịp. Cậu muốn nói gì thì nhanh một chút.” Hoàng Minh vừa rót nước vào ly của mình vừa nói.
Bạch Thiên liên lục dụi mũi của mình vì khó chịu. Khứu giác của cậu quá nhạy cảm với mùi con người vừa nhiều vừa ở không gian chật hẹp như thế này. Chưa kể còn mùi đồ ăn đủ loại. Giống như đang thử thách khả năng chịu đựng của cậu vậy.
Đồ ăn vừa đặt lên bàn Hoàng Minh liền tập trung ăn. Mặc kệ đối diện Bạch Thiên một đũa cũng không động tới. Các cô gái xung quanh lúc này đã chuyển sự tập trung sang cậu ta. Dưới ánh nắng nét đẹp ma mị của cậu dường như được nâng lên hơn trăm lần. Làn da thiếu chút nữa la phát sáng lên một góc nơi cậu ngồi. Chưa kể đôi mắt cứ ánh vàng nâu trông đặc biệt cuốn hút.
Hoàng Minh ăn được một nữa liền dừng lại. “Cậu không ăn sao?”
Bạch Thiên lúc này mới găm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chan-menh-bach-ho-thien/247880/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.