Sáng hôm sau Hoàng Minh đến thư viện rất sớm. Cảm giác cả người cứ như vừa mới đi tẩn nhau với ai đó về. Anh lê từng bước mệt mỏi vào bên trong. Lúc này thư viện vẫn còn rất vắng dường như có không đến năm sinh viên đang ngồi ở các góc khác nhau. Hoàng Minh đi vào hướng kệ sách. Một vòng, hai vòng rồi ba vòng tới cuối cùng ánh mặt anh liền dừng lại nơi một bóng người đang từ phía xa xa tiến lại gần.
Bạch Thiên đang trong một bộ đồ thể thao. Vóc dáng hoàn hảo suýt chút làm Hoàng Minh cảm thấy bị làm cho lu mờ. Khuôn mặt lạnh lùng kia đang nhắm hướng của Hoàng Minh đi tới. Trên tay còn cầm theo một cái túi nhỏ vắt lên vai. Thần khí toát ra không hề tầm thường chút nào. Giây phút Hoàng Minh càng nhìn càng thấy ngột ngạt.
Hoàng Minh cố ý xoay người đi hướng khác để tránh cậu ta. Vừa xoay người thì đột nhiên con người to lớn kia đã từ đâu chắn ngay trước mặt.
Bạch Thiên cúi xuống một chút nhìn Hoàng Minh nở một nụ cười. "Tôi đến vì biết anh ở đây?"
Nói xong liền đưa mặt tới gần với Hoàng Minh hơn tiếp tục nói. "Anh đừng sử dụng nước hoa nữa. Mùi thật khó chịu."
Hoàng Minh nghe xong lập tức chau mày tức giận. "Cậu có bệnh sao? Tôi có làm gì cũng chính là cơ thể của tôi, tới lượt cậu quản sao.”
Bạch Thiên liền ra vẻ bí hiểm trong giọng nói có chút bông đùa. "Có thật là của anh không? Cơ thể này ấy?"
Đúng như dự đoán. Hoàng Minh liền nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chan-menh-bach-ho-thien/247879/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.