Thật vất vả chịu đựng qua tiết học tiếng Anh, La Tiểu Nặc gục xuống bàn chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi một chút. Bỗng nhiên cảm thấy một trận khó hiểu, chỗ này xem ra phong thủy không tốt lắm, Tiểu Nặc không nhịn được quay mặt, lại cảm thấy như bị lang sói để mắt tới làm cho da đầu người ta run lên. Sao lại thế này, có để cho người ta ngủ một giấc ngon hay không. Cô tức giận mở mắt ra đập vào mi mắt là đôi đồng tử đen thui giống như đầm sâu.
"A......" La Tiểu Nặc đột nhiên đứng dậy rồi thất thanh nhỏ giọng hô. Vỗ vỗ ngực, thì ra vị trí bên cạnh mình còn có một bạn ngồi cùng bàn, sao cô lại không nhận thấy chút nào vậy? La Tiểu Nặc híp mắt tìm tòi nghiên cứu cẩn thận người bạn ngồi cùng bàn với mình, khá lắm là một thiếu niên phấn điêu ngọc mài, vẫn còn chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ nhưng gương mặt khôi ngô tuấn tú, hơn nữa cặp mắt kia và tuổi của câu ta không tương xứng, hình như có thể hấp dẫn người khác đi vào câu chuyện đen tối sâu xa, mặc dù cô không phải tiểu chính thái*, nhưng dđ.lqđ không thể không cảm thán một câu, đứa trẻ này sau khi lớn lên, sợ rằng lại là một tai họa cho nước cho dân. ‘Kỳ lạ, sao mình chưa bao giờ nhớ lúc mình học tiểu học có một bạn học đẹp trai như vậy nhỉ? Mặc dù có điểm quen mặt.’ La Tiểu Nặc thầm nghĩ. (tác giả không nói gì ngửa mặt lên trời thở dài, cho tới bây giờ tôi cũng không trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/34702/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.