Lúc trong lòng La Tiểu Nặc đang xác lập được chí hướng vĩ đại cho mình, chợt phát hiện ‘ah, tại sao vừa nãy trên đường vẫn còn rất nhiều học sinh mặc đồng phục học sinh giống nhau, nhưng bây giờ đều không thấy. A!! Nguy rồi, lúc ra cửa đã bảy giờ, hiện tại nhất định là tới trễ’. La Tiểu Nặc nghĩ đến điều này, vội vàng bước nhanh hơn, đây cũng không phải là chuyện đùa, cô dđ.lqđ nhớ trên thời khoá biểu nói lớp đầu tiên là Tiếng Anh đấy. Cô giáo dạy Tiếng Anh ở trong trí nhớ của cô hình như là người rất khó tính, vẫn là không nên tới trễ tốt hơn.
Quả nhiên, chân trước La Tiểu Nặc vừa mới bước vào cửa lớp học, sau lưng chuông vào học lập tức vang lên, vừa ngẩng đầu đã nhìn khuôn mặt gió táp mưa rào của cô giáo, lúng túng gãi đầu cười khan hai tiếng, lập tức muốn chạy vào lớp học.
"Bạn học La Tiểu Nặc, chẳng lẽ cô không có nói cho em biết lúc cô đang vào tiết học muốn vào lớp học phải nói báo cáo trước sao?" Một giọng nói âm trầm vang lên.
La Tiểu Nặc không nói gì liếc mắt nhìn lên: "Thật xin lỗi cô giáo, em quên rồi, báo cáo cô giáo, xin hỏi em có thể đi vào chưa?"
"Vào đi".
La Tiểu Nặc đi vào lớp học, rồi lại ngây ngẩn cả người, cô, cô, cô quên mất chỗ ngồi của mình rồi. Đây, đây, phải làm sao bây giờ, trong lớp học chỗ không có người ngồi thì cũng có vài tờ giấy rồi, ngay cả chỗ ngồi mình cũng không nhớ, điều này cũng thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cai-tao-vo-cam-ba/34701/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.