Chương trước
Chương sau
Đến Khi Vu Tử Ân rời khỏi phòng, Lăng Triệt mới thu lại ánh mắt, lại quay đầu nhìn về bầu trời xanh kia, ánh mắt hiện rõ sự bi thương không rõ ràng

đôi môi run nhẹ muốn nói gì đó nhưng không thành lời.

Vu Tử Ân nấu ăn xong cũng đem từng dĩa ra bàn, bản thân cũng dọn dẹp mọi thứ xung quanh mới nhìn thấy LĂng Triệt bước chân xuống

Bản thân hắn mặc một chiếc áo khác, đầu tóc có chút rối bời, thoạt nhìn lại có chút đáng yêu, Vu Tử Ân im lặng một lúc liền phì cười bản thân mình, có lẽ cậu có vấn đề mới trong vô thức mà nghĩ Lăng Triệt đáng yêu

Lăng Triệt đi đến nhà bếp trực tiếp ngồi lên ghế, bộ dạng bất động nhìn theo khiến Vu Tử Ân không hiểu cái gì diễn ra, khi không nhìn chằm chằm cậu làm cái gì??

trong phút chốc Vu Tử Ân cùng ngớ người nhận ra, tên này từ nhỏ sống ở Lăng gia người hầu kẻ hạ, cái bộ dạng này là đang chờ cậu đến để hầu hạ hắn sao?

Vu Tử Ân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ngồi lên ghế đối diện, "' muốn ăn tự lấy " Sao đó bỏ Lăng Triệt sang một bên, bản thân ăn sáng

Lăng Triệt cũng im lặng không nói gì, nhìn theo động tác của cậu một chút liền học theo mà cầm đũa, anh thực sự học rất nhanh, trong một buổi sáng đã có thể tự bản thân cầm đũa

nhìn Vu Tử Ân rửa vài cái bát cũng có thể học theo mà rửa bát của bản thân mình, cậu đối về sự biết điều này thực sự rất hài lòng, nếu như anh cứ phát huy như vậy sẽ không làm phiền đến cậu nửa, còn có khả năng nhanh chóng nhớ lại

Lăng Triệt ngồi trên sopha, bộ dạng đơn thuần không suy nghĩ nhìn theo màn hình tivi, thực sự mà nói khi hắn ngốc đi cũng có chút tốt, bộ dạng Đại thiếu gia ngoan ngoãn ngồi một chỗ thực sự rất khó có thể một lần nữa nhìn thấy



" Có muốn ăn kẹo không? " Vu Tử Ân đưa tay chiếc kẹo ngọt ra trước mắt, Lăng Triệt nhìn theo rồi lại quay đầu về hướng Tivi, đến lời nói cũng không thèm động vào.

Hắn ta không ăn thì cậu ăn, Nói là làm Vu Tử Ân lột bỏ vỏ đưa kẹo vào miệng, tiếng chép miệng vang lên liên tục làm người nào đó bên cạnh quay đi nhìn theo

Lăng Triệt không nghĩ nhiều đến kẹo ngọt, bản thân anh là nhìn gương mặt nhỏ nhắn rất thuận mắt kia, muốn vươn lên xoa nắn nhưng thực không có cam đảm, đôi tay giơ lên rồi lại buông xuống,

Vu Tử Ân nghe được tiếng chuông di động trực tiếp rời ghế nhanh chóng bắt máy, giọng nói so với kẹo còn ngọt hơn vang lên, Lăng Triệt đến chớp mắt cũng không thèm mà chăm chú nhìn bóng lưng phía xa đằng kia

" Vu Tử Ân , tình hình của Đại thiếu gia nhưng thế nào? " giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên. Vu Tử Ân vừa nghe đã nhận ra, hắn là Tiêu Cẩn, quản gia lăng gia,

" Tiêu quản gia không cần lo, hắn ta...ý tôi là Đại thiếu gia của anh rất ổn, lại ăn rất nhiều, so với lúc trước còn mập mạp hơn " Vu Tử Ân nhìn thấy Tiêu Cẩn lại chẳng khác gì một người bạn lâu ngày gặp lại, vừa cười vừa nói, lại có chút quay đầu nhìn về phía Lăng Triệt ngồi trên ghế, hắn ta vậy mà cũng đang nhìn theo cậu

lời nói vừa phát ra làm Vu Tử Ân có chút chọt dạ nhưng đang làm chuyện xấu, lại ho khan một tiếng đánh lạc sự chú ý

" nếu như có thể, Cuối Tuần lại đưa Đại thiếu gia quay về Lăng gia, lão thái thái nhớ ngài ấy "

đối với câu nói này Vu Tử Ân thực sự có chút e dè, Lăng Triệt kiếp trước cũng một lần quay về Lăng gia, với bản tính ngốc nghếch liền làm trò cười cho mọi người, Lão gia cũng bị anh xém chút chọc cho lên cơn đau tim, ai cũng thông cảm cho Lăng Triệt ngu ngốc

nhưng thực sự mọi thứ anh làm ra thực sự quá mức có thể cho phép
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.