Vu Tử Ân ở một góc phòng ôm chặt lấy thân thể của mình, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Lăng Triệt không có che giấu việc bản thân nhớ lại, trên thân một âu phục màu đen.
Trên tay cầm theo một hộp cứu thương, đứng ở phía cửa cũng không biết bản thân nghĩ gì sau một lúc mới bước đến chỗ Vu Tử Ân.
Vu Tử Ân không rõ hành động của hắn đối với mình là tốt hay xấu, bản thân chỉ muốn lùi lại, đến hai tay cũng che đầu một cách sợ hãi.
một mùi khử trùng xộc thẳng vào khoan mũi, Vu Tử Ân ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Triệt đối diện, đang cố gắng từng bước và giải quyết vết thương trên chân cho cậu, động tác có chút vụng về giống như chưa từng làm bao giờ
"' Anh..." Vu Tử Ân muốn nói gì đó nhưng thực sự không thể nghĩ ra, Lời nói có chút e dè còn chưa kịp dứt đã bị một giọng nói khác vang lên.
" Nếu như đau nói với tôi, tôi sẽ nhẹ tay "
Vu Tử Ân bị anh làm cho ngẩng người dùng không hiểu chuyện gì, thực sự động tác của anh rất nhẹ nhàng nhẹ đến mức dường như không cảm nhận được gì, mất một khoản thời gian rất lâu Vết thương mới được băng bó xong.
" Có thể đừng ly hôn không " Lăng Triệt dọn dẹp hộp cứu thương, đầu cúi thấp trong không gian yên tĩnh lại phát ra một câu nói rất nhỏ, chỉ đủ Vu Tử Ân nghe thấy.
" Tôi là lợi dụng lấy tiền của anh, anh giữ tôi làm cái gì? "
" Tôi có đủ tiền để em lợi dụng...đừng đi " bộ dạng Lăng Triệt khi phát ra câu nói này thực sự có chút khờ khạo, mà sự khờ khạo này không phải là diễn, Vu Tử Ân trong lòng lại thầm mắng hai chữ đồ ngốc, còn chưa kịp trả lời thì người trước mắt lại lên tiếng
" Nếu em thích một kẻ ngốc, tôi có thể làm mà "
Vu Tử Ân trực bị anh ngăn miệng lại, cũng không biết bản thân nên nói gì để ngăn lại sự ngại ngùng này, tên này không phải từ ngốc giả thành ngốc thật đó chứ.
" Nếu như em thích danh phận, tôi vẫn sẽ cho em, ngày mai chúng ta công khai với giới báo chí "
" Này này này " Vu Tử Ân hốt hoảng mà đưa tay chăn lại miệng của anh, nếu để tên nay phát ra thêm từ nào Vu Tử Ân sẽ bị dọa ngất mất
" Lăng thiếu gia anh đừng trêu tôi, đã trưởng thành hết cả rồi chuyện này không đùa được "
Vu Tử Ân nở ra một nụ cười gương mặt, nhìn thấy Lăng Triệt im lặng cũng buông tay xuống.
" Ngày mai cùng tôi đến Nam hải "
Nam Hải, thành phố này dường như Vu Tử Ân từng nghe qua từ mẹ của mình, Bà ấy nói nơi đây rộng lớn xa hoa, không thể chứa những kẻ nghèo hèn, nơi mà quyền lực ở trên đỉnh cao, nơi không có lòng người.
Lời nói nửa nhớ nửa không, nhưng qua lời mẹ mình kể lại, Vu Tử Ân biết được Thành phố Nam Hải không thuộc về những kẻ giống cậu, ánh mắt lại rủ xuống có chút phức tạp không rõ ràng. cậu muốn từ chối lời đề nghị này thì một nụ hôn đã đặt lên khuôn mặt của cậu.
" Cùng tôi...chỉ tin tôi, chỉ ỷ lại vào tôi, có được không? " Dường như ánh mắt chân thành kia đã phá đi suy nghĩ của Vu Tử Ân, khiến cậu trong vô thức lại gật nhẹ đầu xem như cậu trả lời.
Ngày hôm nay Lăng Triệt rất dịu dàng, bàn tay nâng cậu lại chẳng khác gì bảo bối, Vu Tử Ân không rõ cảm giác này như thế nào, chỉ đơn giản là muốn ỷ lại vào anh, một lòng bên anh.
Nằm bên trong vòng tay ấm áp quen thuộc, Vu Tử Ân ngủ quên từ lúc nào, ngoài trời vẫn đang mưa rất lớn, chỉ là không còn sợ lạnh lẽo kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]