Vu Tử Ân ở một góc phòng ôm chặt lấy thân thể của mình, cánh cửa lại một lần nữa mở ra, Lăng Triệt không có che giấu việc bản thân nhớ lại, trên thân một âu phục màu đen.
Trên tay cầm theo một hộp cứu thương, đứng ở phía cửa cũng không biết bản thân nghĩ gì sau một lúc mới bước đến chỗ Vu Tử Ân.
Vu Tử Ân không rõ hành động của hắn đối với mình là tốt hay xấu, bản thân chỉ muốn lùi lại, đến hai tay cũng che đầu một cách sợ hãi.
một mùi khử trùng xộc thẳng vào khoan mũi, Vu Tử Ân ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Triệt đối diện, đang cố gắng từng bước và giải quyết vết thương trên chân cho cậu, động tác có chút vụng về giống như chưa từng làm bao giờ
"' Anh..." Vu Tử Ân muốn nói gì đó nhưng thực sự không thể nghĩ ra, Lời nói có chút e dè còn chưa kịp dứt đã bị một giọng nói khác vang lên.
" Nếu như đau nói với tôi, tôi sẽ nhẹ tay "
Vu Tử Ân bị anh làm cho ngẩng người dùng không hiểu chuyện gì, thực sự động tác của anh rất nhẹ nhàng nhẹ đến mức dường như không cảm nhận được gì, mất một khoản thời gian rất lâu Vết thương mới được băng bó xong.
" Có thể đừng ly hôn không " Lăng Triệt dọn dẹp hộp cứu thương, đầu cúi thấp trong không gian yên tĩnh lại phát ra một câu nói rất nhỏ, chỉ đủ Vu Tử Ân nghe thấy.
" Tôi là lợi dụng lấy tiền của anh, anh giữ tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ben-chong-ngoc/2777473/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.