Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau khi thức dậy, Vu Tử Ân không nhìn thấy người bên cạch ở đâu, hơi ấm vẫn còn vương lại tức là chưa rời đi quá lâu.

cậu cảm thấy ngày hôm nay hình như có chút nhộn nhịp, từng bước chân xuống bậc thang, trước mắt cậu cả hàng người áo đen xếp hạng trước mắt,

Được dọa một phen làm cho ngẩng cả người ra đến khi quay đầu về phía phòng khách câu mới được an ủi phần nào vì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bản thân muốn đi đến gọi hai tiếng " Lăng triệt "

nhưng lời nói còn chưa được vang lên đã bị Vu Tử Ân đè nén xuống đáy, bên cạnh anh vẫn còn hai nam nhân xa lạ khác, bộ dạng cao quý ngồi đối diện có chút không giống thuộc hạ

Lăng Triệt đặt Ly trà trên tay xuống lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy ai kia ngẩng người không hiểu gì, bỏ dạng đơn thuần đáng yêu, thực muốn vươn tay ôm vào lòng.

" Dậy rồi? Chúng ta đến Nam hải thôi " Lăng triệt nở trên môi một nụ cười hoàn hảo như ánh nắng ban mai, rời ghế từng bước từng bước đi về phía cậu, không một lời liền vươn rộng hai tay nhẹ nhàng nhắc vòng eo cậu lên.

" Lăng.. Lăng triệt " Vu Tử Ân hốt hoảng muốn rời khỏi vòng tay, nhưng bản thân đã bị đưa lên cao hoàn toàn không thể chạm vào anh,

" Thả tôi xuống, Lăng triệt thả tôi xuống "

Lăng Triệt phì cười liền đem cậu ôm chặt vào lòng ngực, bộ dạng như đang giấu diếm một bảo vật, Lăng triệt chính xác là không muốn để hai tên nam nhân ngồi ở kia nhìn thấy Vu Tử Ân.

" không cần đề phòng, tôi không dành người của cậu " khải hoàng nhìn bộ dạng ôm ôm ấp ấp của hai tên nam nhân trước mắt thực sự không muốn xem tiếp, đến đầu cũng quay sang một bên

lời nói vang lên nhưng lại không thể lọt vào tai của Lăng triệt, trong mắt anh hay cả tâm tư điều dành cho một người, nào có để mắt đến hai nam nhân kia, không nói một lời liền quay người rời đi.



Khải Hoàng tức đến quát lớn " Cậu xem anh em của mình là cái gì vậy hả, nghe tin câu muốn đến Nam Hải bổn thiếu gia trong đêm đã quay trở về, khi về thì sao?? cậu cùng mỹ nhân ôm nhau ngủ trên giường êm, cậu vậy mà dám mắng tôi làm ồn mỹ nhân của cậu ngủ " Khải hoàng đem toàn bộ uất ức của bản thân một lần nói ra hết

vậy mà người nào đó thực sự không quản, một bước liền lên xe vậy mà đã rời đi từ khi nào, thực khiến người ta khóc không ra nước mắt, " Cậu nhìn nhìn cái gì, tôi là để cho cậu nhìn sao? " Khải hoàng tức giận liền giận cá chém thớt, nhìn Hắc phong ung dung uống trà liền thấy chướng mắt

tôi nhìn khi nào?

Hắc phong đem toàn bộ trà ra phun ra gần hết, cũng chẳng thèm cãi lại khải hoàng,

Trên xe bây giờ cũng một cặp đôi chẳng khác gì mới yêu đương, Vu Tử Ân đã ngại đến mức đỏ cả tai rồi nhưng Lăng triệt không có ý định buông tha

" Có đói không? muốn ăn chút gì không? sao đến giày cũng chưa mang? "

là ai không cho cậu cơ hội mang nhỉ?

Vu Tử Ân thực sự không muốn trả lời câu hỏi của người này nữa, đầu nghiên vào cửa kính liền nhắm mắt lấy cớ đi ngủ liền không trả lời

Lăng Triệt không ngại như Vu Tử Ân ngại, trên xe cũng không phải chỉ có riêng hắn và cậu, ghế trước còn có hai người đàn ông khác.

Mà Lăng triệt nhìn thấy bộ dạng thở dài sau đó ngủ của cậu lại nghĩ đến việc đêm qua Vu Tử Ân ngủ không được, sáng nay lại bị tên Khải hoàng kia phá hỏng, sau khi quay về nhất định phải tìm cách cho tên đó quay về nước.

" Mau mau dựa vào đây, cửa kính không êm đâu, cũng đừng ngồi nhưng vậy sẽ đau lưng "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.