Vu Tử Ân tỉnh lại cũng là đến giữa trưa, Lăng Triệt đem theo chút đồ ăn cho cậu rồi nhanh chóng rời đi, còn cẩn thận nói cậu khi không có anh thì không được tùy tiện một mình ra bên ngoài.
Vu Tử Ân cùng lắm thì chịu cảnh chán nản này vài ngày, bản thân tay trái cầm bánh tay phải lại cầm điện thoại, bộ dạng ung dung hiếm có
Cách cửa đột nhiên vang lên những tiếng gõ liên hồi cho thấy đối phương không mấy vui vẻ, Vu Tử Ân cũng không có trực tiếp đi đến mở cửa
Nếu là Lăng Triệt thì đã có thể trực tiếp đi vào, đâu cần bộ dạng gấp rút như vậy? Vu Tử Ân đứng gần cách cửa nâng cao giọng nói lên tiếng
" Là ai? " tiếng gõ đột nhiên im lặng, cũng không nghe thấy hồi âm
" Mở Cửa "
Vu Tử Ân trong phút chốc đã nghĩ người rời đi, bản thân muốn quay người trở về chỗ ngồi thì Một giọng nói nam nhân quen thuộc lại vang lên, Dường như đã nghe qua ở đâu nhưng cậu lại không thể nhớ " Rốt cuộc anh là ai ? "
" Vu Tử ân " Một giọng nói trầm ấm vang lên không gian, Cách cửa gỗ cũng được Vu Tử Ân mở ra, trước cửa chỉ có một người đàn ông mặc Âu phục màu trắng, gương mặt tương đồng với Lăng Triệt nhưng có phần Lạnh nhạt hơn
Ánh mắt rủ xuống mang theo một nổi buồn không thành lời, Vu Tử Ân trong khoảng thời gian đó đã nghĩ đối phương từ một bức tượng điêu khắc tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ben-chong-ngoc/2777460/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.