Convert: Vesperine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Nhìn vào trình độ mà nói, Tần Tu đúng là thiên phú dị bẩm.
Tuy rằng lần đầu tiên anh bắn hơi nhanh một chút, bất quá sau khi cứng lại rồi thì kiên trì thật lâu.
Hệ thống điện của biệt thự đã được khôi phục, trong phòng tràn đầy ánh sáng, Tô Ánh Hàm cao trào một lần rồi lại một lần, Tần Tu vẫn chưa bắn lần thứ hai.
Bị thao chính diện, nằm nghiêng thao, thao từ phía sau, các loại tư thế đều thử một lần, đến nỗi Tô Ánh Hàm bị anh làm đến khóc.
"Từ bỏ..."
Lần này cô thật sự là từ bỏ.
Nhưng Tần Tu không nói lời nào, chỉ vùi đầu làm.
Sau đó, Tô Ánh Hàm đã bị làm đến ngất xỉu.
Chờ ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao, Tô Ánh Hàm mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một khuỷu tay ấm áp.
"Ngô?"
Cái mũi cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng, còn có bờ môi lương bạc...
Thật mẹ nó soái a!
Trái tim Tô Ánh Hàm đập thình thịch, cô đang muốn vươn tay sờ sờ người đàn ông gần ngay trước mắt thì bỗng nhiên cảm giác được một thứ cực nóng, nóng bỏng, quen thuộc đang nằm giữa hai chân mình.
Nha.
Là đại dương v*t.
Tần Tu ngày hôm qua làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Như thế nào lại cứng lên rồi? Dục vọng của anh cũng quá mạnh đi?
Tim Tô Ánh Hàm đập càng nhanh hơn, mặt cũng trở nên đỏ ửng.
Ngẫm lại thể nghiệm tính ái ngày hôm qua, xác thật không tồi.
Nguyên bản cô còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-huong-me-luyen/1418076/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.