Editor: Sakura Trang
Phong Vô Thanh nhìn nam nhân vì cứu mình xích mích với người thân, trong lòng vừa áy náy vừa vui sướng. Hắn đối đãi Triệu Kiếm Hành như vậy, Triệu Kiếm Hành còn có thể lấy đức báo oán, cứu hắn thoát khỏi ma chưởng của Triệu Kiếm Phi, hắn sao có thể không áy náy? Sao có thể không vui?
“Kiếm Hành… Thật xin lỗi…” Hắn thấp giọng nói lời nói xin lỗi, nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt vạt áo nam nhân, “Ta không đáng giá ngươi đối với ta tốt như vậy…”
Triệu Kiếm Hành nhìn ra áy náy tự trách của hắn, ôn nhu an ủi hắn nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ca ta nói cũng là lời tức giận, sẽ không thật sự không nhận ta.”
Cho dù đúng như hắn nói, hắn đối với mình quá tốt. Người ở biết rõ thân phận chân thật của mình và những chuyện xấu mình làm, sẽ còn đối với mình tốt, cõi đời này chỉ có hai người, một người là Mục Như Khuynh đã cứu mình, một người khác chính là người nam nhân trước mắt này. Phong Vô Thanh vừa cảm động vừa xấu hổ, trong mắt không cầm được chảy xuống nước mắt.
“Đừng khóc, ngươi nhìn ta đây không phải là không có chuyện gì sao? Độc mà ngươi hạ kia một chút đều không lợi hại…” Triệu Kiếm Hành thấy nước mắt của hắn lòng đau gần chết, vụng về an ủi hắn.”Đúng rồi, ta có bằng hữu giỏi giải độc, nếu nam sủng của người đều bị thả về, hắn chắc về đến nhà rồi.” Triệu Kiếm Hành bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nhớ lại một người có thể giúp hắn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-hoa-thu-nan/883303/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.