Người trong cung rất nhanh đã lan truyền tin tức, nghe nói vẫn là Diệp Khuê Thần quản lý hậu cung, xem ra hoàng hậu cũ không hề thất thế, quả nhiên là gừng càng già càng cay
"Nương nương, các vị Tô tu dung, Lý tiệp dư, Vương mỹ nhân, Trịnh mỹ nhân tới thỉnh an nương nương." Diệp khuê Thần mới vừa dùng bữa xong, cung nhân liền đi vào bẩm báo.
"Hành động nhanh hơn rất nhiều so với chúng ta dự đoán." Diệp Mạnh cười nói, ngữ khí có vài phần trào phúng.
"Truyền các nàng vào đi." Diệp Khuê Thần ngữ khí nhàn nhạt, cảm xúc cũng không dao động quá lớn.
Mười mấy nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo tiến vào, cung kính hướng Diệp Khuê Thần thỉnh an.
"Tất cả đều ngồi xuống đi, ban trà." Thái độ mà DKT đối đãi với hậu cung so với trước kia một chút cũng không thay đổi, ngữ khí luôn vừa phải, ôn tồn mà vẫn uy nghiêm.
"Thời gian trước thần thiếp bị dính phong hàn, vẫn luôn ở trong điện tĩnh dưỡng, không dám tới thỉnh an nương nương, chỉ sợ lây bệnh cho nương nương." Tô Thanh Thanh mở lời viện cớ.
"Thân thể quan trọng, hiện giờ thân thể tu dung đã tốt hơn chưa?" DKT vờ như tin lời của Tô Thanh Thanh, mở lời hỏi han quan tâm tới nàng ta.
Kỳ thật hai năm đầu khi Dương Chiêu và DKT vừa mới thành hôn, khi đó Văn Đế cùng Văn Hiến hoàng hậu vẫn còn sống, hai người còn tính là phu thế ân ái. Sau khi Dương Chiêu lên ngôi hoàng đế, liền không chỉ chuyên sủng một mình DKT, các hạ thần đều tìm cách đưa mỹ nhân vào cung, Tô Thanh Thanh cũng là một trong số đó. Dương Chiêu từ ngày làm hoàng đế tự nhiên cũng thay đổi, nếm thử đủ loại mỹ nhân. Sau khi sủng hạnh rất nhiều mỹ nhân, dĩ nhiên không phải ai hắn cũng yêu thích như nhau. Hai năm sau khi nhập cung, Tô Thanh Thanh được Dương Chiêu tương đối sủng ái, nàng là người được tấn phong nhanh nhất. DKT từ số lần Dương Chiêu lưu lại chỗ mình ngày càng ít, lòng dần ảm đạm, nhưng đối với Dương Chiêu vẫn còn chờ mong, phải đến khi hắn nghĩ tới việc phế nàng, tâm nàng coi như đã hoàn toàn chết. Vốn ban đầu, DKT đối với Tô Thanh Thanh có vài phần địch ý nhưng vẫn giả vờ rộng lượng, nhưng hiện tại nhìn nàng ta, một chút sóng cũng không hề gợn, xem ra tấm lòng nàng ngày càng rộng lượng hơn thật.
"Thưa, thần thiếp đã khỏi hẳn." Tô Thanh Thanh nhanh nhẹn nói. Nói cũng kỳ quái, DKT đối đãi với người khác luôn hào phóng khéo léo, ôn nhu hiền lương, nhưng Tô Thanh Thanh đối với nàng luôn có ý kính sợ, bởi nàng vốn xuất thân hào môn, lại được dưỡng dục trong cung từ nhỏ, những cử chỉ nhỏ như giơ tay nhấc chân cũng vô cùng ung dung đẹp đẽ.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Khuê Thần tựa hồ có chút vui mừng hơi mỉm cười nói.
"Tạ nương nương quan tâm." Tô Thanh Thanh thấy thái độ của DKT vẫn như cũ, trong lòng có chút yên tâm.
"Nói cũng vừa khéo, thời gian trước thần thiếp cũng bị bệnh sởi..." Lý tiệp dư nhanh nhảu giành trước nói, nàng ta sợ người khác lấy cớ trước mà nhàn, ban đầu nói một hai lý do còn ổn, nếu để nhiều người khác nói trước, cho dù DKT có không vạch trần, cũng rất xấu hổ.
"Ngày đông giá rét, các muội cần phải bảo vệ thân thể thật tốt, đợi một chút, bổn cung sai ngự y chuẩn bị chút thuốc bổ, gửi tới cho các điện." DKT mỉm cười nói, xem như cắt lời của các nàng, nghe hết người này tới người khác vắt óc tìm cớ, nàng cảm thấy chán rồi.
"Tạ nương nương ban thuốc." Các mỹ nhân đứng dậy hành lễ.
"Đúng rồi, các ngươi đi Trường Khuynh điện thỉnh an chưa?" Diệp Khuê Thần mở miệng hỏi.
"Dạ chưa, chúng thần thiếp tới để thỉnh an nương nương trước" Vương mỹ nhân nói, cố tình để DKT biết bọn họ chọn về phía Trường Nhạc điện.
"Nàng là hậu vị trung cung ở trên ta, sau này các ngươi đi thảnh an phải tới Trường Khuynh điện trước. Chuyện hôm nay xem như các ngươi chưa rõ tình hình, nhưng phải nhớ kỹ bổn cung cũng vừa từ Trường Khuynh điện trở về." DKT nói. Dương Chiêu muốn nâng đỡ thân phận trung cung của Liễu Hòa Ninh, nàng liền thỏa mãn hắn.
Những nữ nhân này nghe vậy liền nhìn nhau, vốn tưởng DKT không cam lòng, nhưng thấy thái độ vân đạm phong khinh* của Diệp Khuê Thần, trong lòng không khỏi thán phục tư thái của nàng, thế nhưng tìm mãi cũng không ra nửa điểm gì thì cũng không cam tâm. Không biết DKT thực sự hiền huệ tới vậy hay là tâm ẩn nhẫn sâu như biển, bất kể là thế nào, đều khiến người ta sợ hãi.
vân đạm phong khinh*: lạnh nhạt, bình thản
"Vâng." Những người này ngoan ngoãn trả lời.
Diệp Khuê Thần cùng các nàng cố nói thêm vài câu chuyện phiếm, sau đó tìm cách đuổi khéo các nàng. Sau khi những người này rời khỏi Trường Nhạc điện, liền tới Trường Khuynh điện thỉnh an. Kỳ thật, trong lòng các nàng không hi vọng có tận hai vị hoàng hậu, một chủ tử trên đầu đã mệt, đằng này các nàng có tận hai chủ tử đều phải lấy lòng. Trước đó, các nàng đối với vị tân hậu mà Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong, bao năm vẫn không quên thì có chút tò mò, nhưng hoàng đế không cho các nàng tới quấy rầy nên tới bây giờ vẫn chưa được gặp qua. Lại nghĩ, tuy rằng người kia ở vị trí trung cung hoàng hậu, thế nhưng lại không có thực quyền, giống như hữu danh vô thực, cho nên các nàng lén thương lượng, chọn DKT thỉnh an trước..
"Tiểu thư, bên ngoài có mấy phi tần tới, nói là muốn thỉnh an tiểu thư." Liễu Yến đối với Liễu Hòa Ninh nói.
Dương Chiêu dùng sáng xong, liền rời Trường Khuynh điện về xử lý chính vụ, Liễu Hòa Ninh nhàn rỗi liền đi chép kinh thư.
"Ngươi ra ngoài trước truyền các nàng vào, ta chép xong quyền này rồi ra sau." Liễu Hòa Ninh chép sắp xong rồi, liền phân phó Liễu Yến.
"Nương nương đang chép kinh thư, các vị chờ một lát." Liễu Yến mời các nữ nhân ngồi thưởng trà và điểm tâm chờ tiểu thư nhà mình.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, từ trước tới giờ khi các nàng thỉnh an DKT, cũng chưa từng phải chờ đợi lâu như vậy, nghĩ thầm vị tân hậu này cũng thật cao giá. Sau hai khắc (30 phút),Liễu Hòa Ninh chép xong cuốn kinh thư liền đi ra. Nàng so với lúc gặp DKT buổi sáng vẫn không hề trang điểm, một thân nhã nhặn, chỉ có khác một chút là tóc đã được cột lại gọn gàng bằng một dây cột nhỏ. Toàn thân thanh nhã thoát tục, hồn nhiên thiên thành*, ở mi tâm có một dấu chu sa đỏ tươi, trông càng thêm thanh diễm, cùng vài phần linh khí, không một nửa điểm trần tục, trông như một bức tranh thủy mặc.
Hồn nhiên thiên thành*: trời sinh hoàn mỹ
Sau khi thấy dáng điệu Liễu Hòa Ninh xuất hiện, đám người Tô tu dung, Lý tiệp dư trông như mười phần ngoài ý muốn. Đối lập với DKT đoan trang khéo léo, phẩm chất mẫu nghi thiên hạ, Liễu Hòa Ninh lại trông như một tiên tử trong núi xuống nhầm chốn hồng trần.
"Thỉnh an nương nương." Sau khi Liễu Hòa Ninh an tọa, các phi tần đều như tỉnh mộng, nhanh chóng đứng lên hành lễ.
"Ta không hợp với những nghi thức lễ tiết đó, sau này các người không cần đến đây hành lễ, tự tại một chút." Liễu Hòa Ninh nhìn một vòng, tổng cộng tới mười lăm nữ nhân. Nàng nhìn các nữ tử có phong tình như vậy, cảm thấy bản thân như bậc trí giả đang ngắm hoa ở hoa viên, cảnh đẹp ý vui, thật làm lòng người vui vẻ.
Mỹ nhân nhiều như vậy, Liễu Hòa Ninh cảm thấy mình xem mau thích mắt, nghĩ thầm nhập cung so với nàng tưởng tượng ban đầu thú vị hơn nhiều. Nữ nhân trong hậu cung, trừ Hoàng Hậu cũng chính là Hoa Triều ra, những người khác trông như đều rất nhàn hạ, nếu sau này ngày ngày đều để những mỹ nhân này vờn quanh bên mình, cũng là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. Liễu Hòa Ninh luôn lạc quan thích ứng nhanh trong mọi hoàn cảnh đã tìm ra thú vui mới sau khi tiến cung.
Đương nhiên, các mỹ nhân này không gò bó như Hoa Triều vậy cũng tốt, đều là nữ tử trẻ trung xinh đẹp, tính tính chắc hẳn vẫn còn hoạt bát, Liễu Hòa Ninh tin tưởng, chung đụng thêm chút thời gian nữa, những nữ tử đó đều sẽ thể hiện rõ con người thật với nàng. Những người này không giống Hoa Triều, đề phòng trước sau, kín không kẽ hở. Nhớ tới Diệp Khuê Thần, khóe miệng Liễu Hòa Ninh không nhịn được hơi nhếch lên, đều là kỳ hoa dị thảo, trông như nàng vừa có một hậu hoa viên cho mình vậy. Nghĩ tới đây, Liễu Hòa Ninh liền vui vẻ.
"Chúng thần thiếp thân phận thấp kém, không dám làm càn!" Tô Thanh Thanh trong hậu cung giống như dưới hai người trên vạn người, trừ hai vị hoàng hậu, nàng có phân vị cao hơn cả. Vậy nên trong chuyện này, nàng lên tiếng trước, nhập cung cũng được hai năm, cho dù tư chất bình thường nhưng theo gương Diệp Khuê Thần cũng sẽ học thêm được vài phần khéo léo.
"Tên nàng là gì?" Vừa rồi Liễu Hòa Ninh chỉ là nhìn sơ qua, bây giờ mới chính thức tinh tế đánh giá Tô Thanh Thanh. Đóa hoa này cũng thật đẹp, đầu tiên là đẹp, sau đó là vẻ đẹp rực rỡ như mùa hè trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp đoan trang thanh lãnh như mùa đông của Hoa Triều.
Tô Thanh Thanh cảm giác Liễu Hòa Ninh đang đánh giá mình, ánh mắt lộ ý tán thưởng, một ánh mắt sạch sẽ thuần túy mà thưởng thức. Trước đây, chỉ có nam tử yêu thích dung mạo của nàng, lại có ít nữ tử dùng ánh mắt tán thưởng như vậy nhìn nàng, các nữ tử khác đối với dung mạo của nàng đa phần là không thích. Mẫu thân của nàng nói, diện mạo của nàng quá đẹp, quá đậm đà thiếu đi sự đoan trang chỉ sợ không áp chế được hậu viện, làm thiếp cho người với dung mạo đó lại chỉ lo thiệt thòi, vì vậy đành đem nàng tiến cung, rốt cục vẫn là làm thiếp nhưng là thiếp của nam tử có thân phận tôn quý nhất. Chẳng qua, sau khi vào cung nàng lại nhận ra, đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, có một DKT bất luận là dung mạo, hay là khí chất nàng đều không sánh bằng, hôm nay lại xuất hiện thêm vị tân hậu này, bản thân càng cảm thấy mình thêm tầm thường.
"Thần thiếp tên là Tô Thanh Thanh." Tô Thanh Thanh vừa đáp vừa nghĩ thầm, khó trách hoàng đế thích tân hậu, trên người nàng ấy mang lại cảm giác an tâm, ít nhiều muốn thân cận, tựa như trăng thanh gió mát, khiến lòng người cảm thấy thật tự tại.
Tô Thanh Thanh vốn cảm thấy tên mình không có gì đặc biệt, nhưng tân hậu lại khen nghiêm túc như vậy, nàng lập tức cảm thấy dường như cái tên này cũng rất hay, đồng thời cũng tự cảm khái mỹ mạo của bản thân, được khen như vậy nàng tự cảm thấy ngượng ngùng. Tô Thanh Thanh dù sao cũng xuất thân thường dân, tiến cung chưa tới hai năm, hiện giờ cùng lắm mới chỉ là thiếu nữ tuổi mười tám, đối với người khác vẫn thiếu sự đề phòng, nàng vẫn sử dụng cảm giác của bản thân nhiều hơn. Vậy nên, nàng cảm thấy vị tân hậu này thật tốt.
"Nương nương chê cười rồi." Tô Thanh Thanh có chút thẹn thùng khiêm tốn nói, làm gì có tiểu cô nương nào không thích được khen cơ chứ.
"Nàng còn trẻ, lại trời sinh kiều diễm như thế, đúng là nữ tử đẹp nhất khi còn xuân sắc. Nàng ngàn vạn đừng học Hoa Triều, nàng ấy tự gò bó chính mình, suốt ngày lễ giáo chỉnh tề có gì tốt đâu? Nàng nên sống thật với chính mình, ta cảm thấy thời điểm này chính là thời điểm nàng đẹp nhất." Liễu Hòa Ninh cầm tay Tô Thanh Thanh vẻ mặt đầy chân thành
Tô Thanh Thanh nghe vậy chỉ biết cười trừ, nghĩ thầm tân hậu muốn hại nàng sao, muốn khen nàng thì cứ khen thôi, hà cớ gì lại nói xấu Đông cung Hoàng Hậu nữa cơ chứ. Nàng ta không sợ đắc tội DKT, nhưng nàng thì có. Quả nhiên vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, xem ra tân hậu cũng chẳng tốt đẹp gì.
*vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.