"Hoa Triều không biết đã dũng bữa sáng chưa?" Liễu Hòa Ninh nhìn thấy hai người trước mắt liền hỏi, nàng vừa rồi chỉ lo nói chuyện cùng mỹ nhân, giờ liền cảm thấy đói bụng. Diệp Khuê Thần tới sớm như vậy, cũng không biết đã ăn sáng chưa.
"Khuê Thần đã dùng rồi." Kỳ thật buổi sáng nàng nào có tâm tình dùng bữa gì, trang điểm xong thì lập tức tới đây, nàng không định ăn nên cũng chỉ có thể nói dối là đã ăn rồi.
"Trẫm thức dậy sớm để lâm triều, đến giờ có chút đói bụng, trẫm bồi nàng ăn." Dương Chiêu ngữ khí sủng nịch, dường như cố ý bồi Liễu Hòa Ninh ăn sáng.
Diệp Khuê Thần nhớ rõ, năm đó sau khi nàng cùng Dương Chiêu tân hôn không bao lâu, hắn cũng thường lâm triều xong liền trở về bồi nàng dũng bữa. Khi đó bản thân còn rất cảm động, vì muốn cùng nhau dùng bữa mà nàng còn chịu đựng cơn đói chờ hắn trở về. Sau một thời gian, hắn ngại tới nhiều lần, câu nệ, phiền toái, cuối cùng hy hữu lắm mới đến. Hiện giờ, Diệp Khuê Thần thấy Dương Chiêu lại một bộ sủng ái tân nương, chỉ cảm thấy buồn cười. Lúc trước còn ảo tưởng bản thân mình đặc biệt, nhưng giờ xem ra phần ân sủng không khác gì này, thật sự rẻ rúng.
Tầm mắt Diệp Khuê Thần theo bản năng quan sát phản ứng của Liễu Hòa Ninh.
"Được, không còn gì tốt hơn, có mấy khi ta được dịp cùng dùng bữa với hai người đâu?" Liễu Hòa Ninh tự nhiên nói, xem đây là chuyện dĩ nhiên, thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-hau/2572999/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.