Lúc này, tuyết lại rơi.
"Tiểu thư, tuyết rơi nữa rồi, chúng ta nên trở về thôi." Liễu Yến nói.
"Ừm." Vì vậy hai chủ tới Liễu gia quay lại Trường Khuynh điện, nơi mà Dương Chiêu vì chuẩn bị vì hai người.
Cùng lúc đó, cung nhân đến bẩm báo với Dương Chiêu đã hạ triều, Liễu Hòa Ninh đã đến sớm hơn một ngày, hắn ta vô cùng vui mừng, triều phục chưa thay đã tức tốc đi đến Trường Khuynh điện, hắn nóng vội đi đến nhưng không ngờ bên trong điện lại trống không.
Cung nhân định ra ngoài tìm kiếm, Dương Chiêu không cho phép cung nhân đi, có ý muốn để hai chủ tớ tận hứng đi dạo bên ngoài, cho nên cứ thế kiên nhẫn chờ đợi ở Trường Khuynh điện. Có thể thấy được Hoàng thượng sủng hạnh tiểu thư Liễu gia mới đến này đến mức nào. "Tạ Quan Thế Âm Bồ Tát của ta, các người đã quay lại rồi, Hoàng thượng chờ hai người rất lâu." Trương Lĩnh, tổng quản của Dương Chiêu ở bên ngoài điện duỗi cổ trông ngóng, nhìn thấy hai chủ tớ Liễu Hòa Ninh trở về, hắn nhanh chân chạy đến đón.
Liễu Hòa Ninh nghe vậy, chỉ cười cười rồi bước vào cung điện.
Dương Chiêu nhìn người nhiều năm không gặp, đã không còn sự ngây ngô của thiếu nữ, thêm nhiều hơn cái phong tình của một nử tử thành thục, đặc biệt nốt ruồi đỏ giữa trán kia càng đỏ tươi, có thanh linh, có ôn nhu cũng có mỹ lệ, Dương Chiêu càng ngắm nhìn càng trở nên thích ý. Dư Tranh và Liễu Yến thấy Dương Chiêu liền nhanh chân quỳ xuống, Liễu Hòa Ninh lại không quỳ, chỉ dịu dàng cười nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu thấy Liễu Hòa Ninh cười với mình, không nhịn được cũng mỉm cười nhìn nàng, hắn cuối cùng cũng đã mang được nàng đến Hoàng cung.
"Cuối cùng thì trẫm cũng mang được nàng đến bên cạnh, trẫm đã từng nói, trẫm muốn lấy nàng làm thê tử." Dương Chiêu vô cùng hài lòng, giang sơn đã có, mỹ nhân trong tâm cũng bên mình.
"Nhưng Quân Thận dường như quên rằng, người đã sớm có một hoàng hậu cho mình." Liễu Hòa Ninh nhắc nhỏ, nàng nghĩ đến mỹ nhân vừa gặp ở rừng mai, thật không hiểu, một tiên tử xinh đẹp như hoa như vậy, sao Quân Thận lại nỡ phế người ta đi, khiến người ta phải thương tâm khổ sở?
"Ta và nàng đã có hôn ước từ trước, nàng ấy trước nay là người hiền lương, tri thư đạt lý, có thể thông cảm cho tấm lòng của ta, nàng ấy cũng đã chủ động nhường lại Hậu vị cho nàng." Tuy trong lòng Dương Chiêu cũng có đôi phần áy náy với Diệp Khuê Thần, nhưng may là nàng ta không để ý đến hư danh của ngôi vị Hoàng Hậu, chi tâm không tranh không giành này vẫn khiến Dương Chiêu cảm thấy vui mừng.
Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, Diệp Khuê Thần nhường lại Hậu vị chỉ sợ cũng là việc bất đắc dĩ phải làm, để lại cho bản thân vài phần thể diện, vừa không quá chật vật lại còn giữ tốt thanh danh. Tâm tư tỉ mỉ, tiến lui khéo léo lại còn là một mỹ nhân sinh ra đã hoa dung nguyệt mạo, Quân Thận sao có thể đành tâm làm người ta đau lòng khổ sở như thế.
"Nữ tử bình thường, có ai lại cam tâm để mình từ thê trở thành thiếp? Nàng ấy lại không làm gì sai, nếu như phế đi Hậu vị, đối với nàng ấy, điều đó thật sự rất tàn nhẫn." Liễu Hòa Ninh nói, cô nương Diệp gia này phải chịu nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngẫm thế nào cũng cảm thấy đau lòng thay, Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, nếu như nàng là Quân Thận, chắc chắn sẽ không nỡ làm cho mỹ nhân kia đau lòng.
"Ta đảm bảo sẽ bồi thường cho nàng ấy những thứ khác, hơn nữa ta và nàng vốn đã có thân sự định trước, nàng vốn là thê tử của ta, ta sao lại nỡ để nàng từ thê trở thành thiếp? Trước đây ta đã hứa với nàng, kể cả khi nàng không để ý đến những điều đó nhưng trẫm cũng sẽ không để nàng chịu thiệt." Dương Chiêu kiên định nói, trước kia thành thân với Diệp Khuê Thần vốn là do hắn bị Văn Đế và Hoàng hậu Văn Hiến bức bách, buộc phải thành thân, tuy mấy năm nay, hắn cũng có chút tình với Diệp Khuê Thần, thế nhưng so ra vẫn kém hơn Liễu Hòa Ninh.
"Nàng ấy hiền lương thục đức, không làm điều gì sai, vô cớ bị phế đi, việc này sẽ có ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Quân Thận, các đại thần chắc chắn cũng sẽ phản đối, tốt nhất Quân Thận không nên vì chuyện Hậu vị của ta mà bối rối." Liễu Hòa Ninh lại khuyên một lần nữa. Trước mắt, thái độ phản đối của triều thần đối với chuyện hắn phế hậu thật sự rất gay gắt, nhưng ngày hôm nay hắn chính là thiên tử, hắn muốn làm gì, các triều thần khó mà can thiệp.
"Tìm ra một ít chuyện sai của nàng ta, trái lại cũng không khó." Dương Chiêu nói, vốn hắn cũng không muốn làm thế với Diệp Khuê Thần nhưng thật sự không còn biện pháp nào khác, hắn tin chắc rằng nàng ấy có thể hiểu cho hắn, sau này hắn cũng sẽ yêu thương nàng ấy nhiều hơn vài phần, bồi thường cho nàng ấy một cách chu toàn.
Liễu Hòa Ninh thầm nghĩ, người ta chủ động nhường lại Hậu vị chính là muốn giữ lại thể diện cho bản thân, Dương Chiêu lại còn tìm điểm sai của người ta, việc này chẳng khác gì, muốn khép tội người thì sợ gì không có lý do. Tuy Dương Chiêu một lòng hướng về nàng, nhưng Liễu Hòa Ninh vẫn cảm thấy, Dương Chiêu quá mức bạc tình với Diệp Khuê Thần.
"Nếu như lập hai ngôi vị Hoàng Hậu thì thế nào?" Liễu Hòa Ninh hỏi, tuy trước nay không có tiền lệ này nhưng chưa chắc là không thể, quy tắc là tử, người là sống, nàng thật sự không hy vọng, sự tồn tại của mình lại đem đến tổn thương cho người khác.
"Ninh nhi, đề nghị tuyệt diệu." Dương Chiêu càng nghĩ càng thấy khả thi, nếu thật phải phế Diệp Khuê Thần, lập Liễu Hòa Ninh làm Hậu, đối với thanh danh của bản thân đúng thật có đôi chút ảnh hưởng. Nếu như làm thế, vừa không để Liễu Hòa Ninh thiệt thòi cũng không làm Diệp Khuê thần ủy khuất, đúng là vẹn cả đôi đường.
"Tiểu thư, có tin tốt." Diệp Mạnh sau khi nghe nói, Hoàng thượng sẽ không phế hoàng hậu, nàng nhanh chóng quay về báo với tiểu thư nhà mình. Những lúc riêng tư, Diệp Mạnh sẽ chỉ gọi là tiểu thư, khi có những người khác, cô mới theo phép gọi là nương nương.
"Tin tốt?" Diệp Khuê Thần chẳng có tâm tình hỏi, từ ngày hôm qua, sau khi chạm mặt Liễu Hòa Ninh nỗi lòng của nàng tích tụ ngày càng nặng. Vốn là không cam lòng, nhưng khi thấy Liễu Hòa Ninh, nàng liền biết bản thân không có gì có thể sánh được, nàng ta là nàng ta, nàng là nàng, tựa như một người là trăng, một người là hoa, không so được trăng tốt hay hoa tốt, chỉ là Dương Chiêu thích ngắm trăng hơn.
"Nghe nói, Hoàng Thượng không định phế hậu mà là chuẩn bị lập hai Hoàng Hậu, hơn nữa hôm nay đã thương nghị cùng các đại thần ở tiền điện." Diệp Mạnh đem toàn bộ tin tức vừa hỏi thăm được nói với Diệp Khuê Thần. Diệp Khuê Thần nghe thấy thế, nàng sửng sốt, tuy nhiên trong lòng vẫn còn chút trấn an, nghĩ thầm, có lẽ hắn vẫn còn chút tình cảm đối với mình, muốn để cho mình giữ lại vài phần thể diện, tuy rằng rất xa xôi khi so với phần tình cảm mà hắn giành cho Liễu Hòa Ninh, thế nhưng Diệp Khuê Thần cảm thấy bản thân mình nên biết đâu là đủ.
"Lập hai Hoàng hậu, trước nay không có tiền lệ, hẳn là triều thần cũng cực lực phản đối." Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói, có lẽ so với khi quyết định phế hậu cũng không khác nhau lắm.
"Đây chính là ý muốn của Hoàng thượng, dù sao từ khi đăng cơ đến nay, thế lực của Hoàng thượng vẫn rất cường thế, cựu thần của tiền triều đã đi hơn phân nửa, nếu như tâm ý Hoàng thượng đã quyết, mấy ai dám thật sự đứng ra ngăn cản?" Diệp Mạnh nói, cô thấy còn phải xem Hoàng thượng có bao nhiêu gian tuyệt.
"Không được nói bậy!" Diệp Khuê Thần nhanh chóng cắt đứt, nàng sợ Diệp Mạnh sẽ nói ra thêm nhiều lời không được phép nói. Những lão thần mà di phụ để lại, bây giờ đúng là không còn lại bao nhiêu, mấy năm nay Dương Chiêu chỉ trọng dụng những người do chính hắn đề bạt đi lên, cuối cùng thì, cùng một thiên tử, cùng một thần. Diệp Khuê Thần đã sớm biết, mặc cho bản thân nàng trước kia có bao nhiêu vinh hoa, bây giờ thì bản thân nàng đã vô thế khả y, nếu không Dương Chiêu cũng sẽ không nói phế là phế.
"Em theo tiểu thư lâu như vậy, những lời này, em cũng chỉ dám lén nói với tiểu thư." Diệp Mạnh đương nhiên biết những lời này không được phép truyền ra ngoài, cô đã cùng tiểu thư ở trong cái cung này lâu như vậy rồi, tốt xấu gì cũng phải biết chừng mực.
"Đúng rồi, tiểu thư, nghe nói chuyện lập hai Hậu vị là do tân hậu đề nghị, tiểu thư nói xem, nàng ta có thực sự tốt bụng như vậy không?" Đột nhiên Diệp Mạnh nhớ đến một chuyện khác, cô nhanh chóng nói với tiểu thư nhà mình.
"Nàng ta đề nghị?" Diệp Khuê Thần nghe vậy, đương nhiên là nàng không ngờ tới.
"An Quý nói với em, trước đó không lâu, hắn được điều nhập vào Trương Khuynh điện làm việc, chắc là không giả." Từ nhỏ cô đã cùng tiểu thư tiến cung, cuối cùng ngây dại ở nơi đây mười mấy năm, tuy cung nhân bị thay đổi số lượng lớn nhưng vẫn còn không ít người quen cũ của các nàng.
"A Mạnh, về sau phải nhớ không được đi đến Trường Khuynh điện để tìm hiểu tin tức." Diệp Khuê Thần khẽ nhíu mày công đạo, chuyện này nếu để Dương Chiêu biết được, nhất định sẽ có phiền toái.
"Thật là, cả ngày đều phải nhìn trước khó sau. Sớm biết phải sống thế này, không bằng ngày trước để nương nương tìm cho tiểu thư một nhà tốt, gả ngoài hoàng cung. Làm hoàng hậu chẳng thấy chút thoải mái nào." Diệp Mạnh cảm thấy bất công thay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư nhà cô, dung mạo, tính tình hay tài học đều đứng hàng nhất đẳng, hoàn toàn có thể tìm được một nhà tốt mà gả đi.
"Di mẫu cũng chỉ là muốn tốt cho ta, hy vọng ta cũng có thể là bậc mẫu nghi thiên hạ, thừa kế được vinh hiển của người, là ta vô năng, không thể làm phu quân cho phu quân cảm mếm. Huống hồ gì, ván cũng đã đóng thuyền, về sau em đừng nói nữa." Diệp Khuê Thần nói.
"Nam tử si tình như tiên đế quá ít ỏi, Hoàng thượng cũng không phải là nam tử như tiên đế. Mấy năm nay, ngoại trừ tiểu thư, ở bên ngoài Hoàng thượng sủng hạnh không ít nữ tử, nạp không ít phi tần, cũng chẳng thấy Hoàng thượng có bao nhiêu chân tình đối với tiểu thư nhà họ Liễu kia." Diệp Mạnh không nghĩ đó là đúng, nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nam Gia Hữu Ngọc
2. Nghịch Lý Tốc Độ
3. Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được
4. Em Là Mùa Hè Của Anh
=====================================
"Để một nam tử chuyên sủng một người là điều rất khó, ngay cả phụ thân của ta cũng không thể làm được, ta không dám hy vọng xa vời." Diệp Khuê Thần không nghĩ vậy, nếu như có chút chờ mong thì cũng nên dập tắt.
"Ít nhất hắn cũng đặt vị tiểu thư Liễu gia đứng nhất trong lòng hắn." Diệp Khuê Thần có đôi chút ảm đạm nói.
"Tiểu thư......" Diệp Mạnh lo lắng gọi.
"Ta không sao." Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói, hắn không đặt nàng trong tâm, về sau nàng cũng không cần đặt hắn trong lòng, như vậy nàng mới có thể sống thoải mái hơn. Bản thân nàng cũng không phải là người để hắn muốn làm gì thì làm, muốn bỏ là bỏ, muốn nhặt là nhặt.
"Đêm qua, Hoàng thượng ngủ lại Trường Khuynh điện?" Diệp Khuê Thần hỏi.
"Không có, ở đó đến đêm khuya mới đi, nghe nói Hoàng thượng vì nàng ta chuẩn bị lễ vật, lần nữa làm một đại hôn long trọng." Diệp Mạnh nói.
"Bày tỏ yêu mến, trịnh trọng đối đãi, không nỡ để chịu chút thiệt thòi, tiểu thư Liễu gia đó đúng thật là người mà hắn yêu mến." Diệp Khuê Thần lần nữa nói.