Sau một hồi lâu nhìn nhau không nói gì, lúc này Nguyên Lâm mới thở dài một tiếng rồi lôi chiếc hộp ra. Cậu muốn xem xem bên trong rốt cuộc là còn thứ gì có thể hữu dụng không? Chứ ngay cái vật đầu tiên đã khiến ai cũng thần sắc đại biến rồi.
Nhất định là còn có thứ khác hấp dẫn hơn nữa. Cái rương đã là pháp bảo chân quý thế này, phỏng chừng đồ vật được cất giữ hẳn không chỉ có như vậy.
Giữ ý niệm, hai người cùng đưa ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc hộp. Dưới tấm da dê có một màn chắn bằng khăn đỏ. Tiếp tục lấy màn khăn ra thì thấy được chia làm 3 ngăn sắp xếp gọn gàng.
Trước tiên là 4 viên đá hình thù giống trái trám, dài chừng hai đốt ngón tay với các màu sắc khác nhau. Lần lượt có hai viên màu hồng đỏ, một viên màu nâu đất và viên còn lại màu lam nhạt.
Ngoài ra hai ngăn còn lại là hai chiếc túi gấm một to một nhỏ, chiếc nhỏ nhấc lên cảm giác có một tiểu bình gì đấy không rõ là đựng cái gì. Còn túi to hơn bên cạnh khi sờ qua thì như một quyển sách hoặc cổ tịch.
Ngó về những viên đá dễ thấy nhất trước mắt, Nguyên Lâm nhất thời không biết những thứ này dùng để làm gì, đánh ánh mắt nhìn về phía Lang Bát. Lang Bát khẽ vuốt cằm chăm chú không rời mắt. Tiếp đó thấy vẻ mặt của Nguyên Lâm, ngầm hiểu đối phương muốn biết thực hư thì ra giọng:
_ Đệ có biết về thứ này, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-gioi-tinh-duyen/2791274/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.