Chương trước
Chương sau
"Các em không đến ở cùng anh sao?"Lục Minh phát hiện, Trầm Khinh Vũ tuy rằng đến, nhưng đem Niếp Thanh Lam cùng Giai Giai đến khách sạn khác, cũng không tìm đến đây.
"Shangrila có nhiều đại minh tinh đến tìm anh như vậy, bọn em đến ở cùng anh có nhiều chổ không tiện, hơn nữa, mấy ngày nay anh phải chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu, bọn em qua, anh lại không tập trung, vậy sao có thể được! Em tuyên bố, anh sẽ ở một mình, Cảnh Hàn cũng không thể ở cùng anh, cứ như vậy đi!"Trầm Khinh Vũ nói xong, liền cúp điện thoại, Lục Minh thật sự muốn chết rồi, bản thân ngồi đếm từng ngày để chờ Niếp Thanh Lam và Giai Giai đến, nhưng giấc mộng đẹp đã bị Trầm nha đầu phá tan nát.
"Bọn chị không muốn đi, nhưng, em cũng biết, bọn chị không thể làm cho nhiều người tức giận..."Ngu Thanh Y ghé vào bên tai Lục Minh nói nhỏ : "Hay là, bọn chị ở nhà chị Hạ chờ em đến?"
"Cảm ơn, chị không muốn làm chi nhiều người tức giận, em càng không thể!"Lục Minh giật mình, nhanh chóng từ chối.
Nếu mình đi tìm các nàng, vậy Trầm nha đầu khẳng định sẽ trực tiếp mang Giai Giai các nàng trở về Lam Hải.
Việc này tuyệt đối không thể!
Ngu Thanh Y tức giận dùng chân đá Lục Minh một cái : "Kẻ nhu nhược, một chút can đảm cũng không có, về sau phỏng chừng phải rửa chén giặt đồ lau nhà thôi"
Lục Minh nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của nàng, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói : "Muốn em to gan à? Không phải là không được, học tỷ chỉ cần cổ vũ một chút, dũng khí của em sẽ tăng gấp trăm lần!"
"Chị Hạ..."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Thanh Y đỏ lên, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau Lục Minh, kêu lên một tiếng, làm cho hắn ta sợ đến mức rút tay về.
"Hắn chỉ biết khi dễ hai chị em chúng ta, không có chút tiền đồ!"Hạ Linh nhất thời bật cười.
Bề ngoài, nàng kháng cự hành động vô lễ của Lục Minh, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, là mình đó, nếu đổi lại là người con gái khác, hắn sẽ không sờ. Có nhiều ngôi sao lớn nhỏ như vậy, cái gì mà Thiên Hậu gì gì đó, càng lúc càng đến tìm hắn nhiều, mà hắn căn bản là không thèm nhìn.
Hắn có động tác nhỏ với mình, chứng minh trong lòng hắn có mình.
Trong nội tâm Hạ Linh, kỳ thật rất vui mừng, nhưng nàng không thể để cho Lục Minh biết mình thích hắn, cho nên ngoài mặt ra sức kháng cự!
Cảnh Hàn đi cuối cùng, lúc đi, không nói gì cả, chỉ là lúc hắn ôm nàng, nàng đưa tay vòng qua sau lưng hắn, dùng sức ngắt đùi hắn, ý nói là tại anh xấu, tại anh lưu manh. Lục Minh không thể vận công chống đỡ, đành phải nhịn đau, lại cảm thấy rất kích thích, vì có Ôn Hinh phu nhân đứng trước mặt, hắn chỉ có thể làm như không có việc gì. Cái cảm giác này cái tình hình này, phỏng chừng cả đời Lục Minh cũng không quên.
Cái này... lại là lãnh mỹ nhân cho mình một bất ngờ.
Ôn Hinh phu nhân không đi, nàng ở đây bồi Lục Minh. Chẳng qua Lục Minh nửa đêm không có khả năng tập kích nàng, buổi tối nàng nghỉ ngơi, Lục Minh đành phải buồn bả đi ngủ.
Lục Minh đi tìm Lại mập mạp ăn khuya, thức ăn trong khách sạn Shangrila hắn không ăn, lại chạy ra ngoài đường để ăn.
Lại mập mạp xém tí té xĩu chết, chẳng qua kỳ nhân chắc chắn làm việc cũng kỳ quái, cho nên cũng đi theo luôn.
Ngày hôm sau, máy bay của Vương Đổng thuê đã tới.
Giang Tiểu Lệ mang theo mười mấy người Đổ Tử Liên cùng đi, hiện tại, đặc chủng tinh anh Đổ Tử Liên đồng chí chẳng những làm đội trưởng đội cảnh sát, còn kiêm luôn chức bảo mẫu cho các nàng, điều này làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu... nhiệm vụ kế tiếp của hắn chính là mang mười mấy đứa nhóc này đi Disneyland chơi, điều này làm cho bộ đội đặc chủng ra từ lưỡi lê 193 vô cùng bất đắc dĩ, kêu mình đi bảo hộ nguyên thủ quốc gia hay chính khách quan lớn đều có thể, nhưng dẫn mười mấy đứa con nít đi chơi, cái này cũng gọi là nhiệm vụ?
Chẳng qua, đừng xem thường mười mấy đứa tiểu quỷ này, nhiệm vụ lần này còn gian khổ hơn bảo vệ nguyên thủ quốc gia đó.
Ít nhất, đồng chí Đổ Tử Liên cho là vậy.
"Con nói với chú, đại thúc, trong mộng con thấy chú bị một tảng đá lớn đè, chú nhớ kỹ, tất cả các trận đấu, không được phép dùng đá làm vũ khi, cũng không được phép đánh với tuyển thủ họ Thạch, tên hiệu là Thạch cũng không được!"Giang Tiểu Lệ không ngờ lại mê tính như vậy, nằm mơ thì tính cái gì?
"Nằm mơ thì đừng nói với ta, đi chơi đi, ta không rãnh nói chuyện với cô"Lục Minh muốn tát vào mông của nàng ta một cái ghê.
Nói nhảm cũng vừa thôi chứ, ai lại dùng đá làm vũ khí?
Bây giờ không phải là thời kì đồ đá, nếu thời gian trở ngược về một vạn năm trước, mọi người mặc đồ da thú, vây quanh đống lửa ăn thịt nướng, Giang Tiểu Lệ nói trong mộng mình bị đá đè rồi không cho mình đấu với đối thủ dùng đá làm vũ khí, hoặc tuyển thủ họ Thach, mình còn miễn cưỡng tin tưởng nàng. Nhưng bây giờ là thời đại nào chứ? Ai lại dùng đá làm vũ khí? Nếu dùng đá làm vũ khí, thì cứ dùng súng cho nó xanh, một viên là headshot!
Về phần đối thủ họ Thạch, lại càng vô nghĩa, toàn là người ngoại quốc, có ai lại dùng họ Thạch chứ, nói chuyện cùng nàng thật tốn nước miếng.
Nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần cũng chờ ở bên cạnh, giễu cợt Lục Minh : "Không ngờ anh cũng thích dạy cho mấy đứa bé, xem ra dạy dỗ cũng không tệ!"
"Em cũng là cô bé đó, chừng nào thì đến lượt của em?"Lục Minh vừa nói xong, liền có chút hối hận, vì những lời này có chút quá mức, phá vỡ mối quan hệ bạn bè cơ bản nhất, rất dễ dàng làm cho Mục Thuần hiểu lầm. Quả nhiên, nữ hoàng bệ hạ nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói : "Người ta mới không phải! Em là nữ hoàng bệ hạ, anh không được làm bậy với em!"
"Lục Minh, không tưởng được mày lại biết võ công, mau dạy cho tao vài chiêu, để tao đi tán gái được dễ dàng hơn..."Trần Tranh vừa thấy Lục Minh, liền nói liên tục, còn sợ người khác quấy rầy thế giới hai người, kéo hắn ra góc "Anh quả thật đáng bị phạt!"Trương Viện Viện đi tới đá hắn một cái, rồi kéo hắn đi.
"Nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện được chọn lại, dù sao mấy em bé cũng ngoan và hiền hơn, Ngự tỷ mặc dù ngực rất lớn, nhưng cũng rất bạo lực!"Vẻ mặt Trần Tranh đầy cầu xinh, bị Trương Viện Viện kéo đi, cầu cứu bốn phía.
Chỉ là tất cả các sói, đều ngửa đầu lên trời, giả bộ không quen hắn.
Còn đám MM, khi Trần Tranh bị kéo ngang qua, mỗi người còn đấm đá hắn một cái, làm cho Trần Tranh kêu oa oa lên : "Các người đánh tôi không sao, nhưng sao lại không mặc váy ngắn? Mặc quần dài đá tôi, tôi thật tuyệt vọng, hoàn toàn không hưởng thụ được khoái cảm!"
Chúng MM nghe xong cuồng nộ, đánh hắn, hắn còn muốn khoái cảm?
Tất cả cùng lên, trực tiếp vùi dập hắn trong đấm đá, sau đó ném hắn vào thùng rác.
ở bên cạnh, hai gã mập đang chào hỏi nhau, bốn bàn tay mập đang nắm lẫn nhau, đặc biệt là Lại mập mạp, vô cùng hâm một Vương Đổng, âm thảnh đều lộ ra vẻ sùng bái : "Hoan nghênh hoan nghênh Vương huynh đại giá quang lâm, tôi cẩu dưỡng ( Thật ra là cửu ngưỡng) đã lâu..."
Vương Đổng biết Lại mập mạp là người HongKong, nói tiếng phổ thông không chuẩn, cho nên cũng bắt tay nói lại : "Lại huynh đệ, tôi cũng cẩu dưỡng anh đã lâu!"
"Bọn tỷ muội, không thể để cho nữ hoàng bệ hạ cướp tình nhân trong mộng của chúng ta, mọi người cùng lên, ra tuyệt chiêu"Nhóm mm của đại học Lam Hải thấy Mục Thuần abc với Lục Minh thật lâu, nổi giận lên, một MM cường hãn đứng ra, chỉ huy mọi người xông lên, sử dụng vũ khí biển vú dìm người, Lục Minh căn bản là không kịp nói chuyện, đã bị biển vú mãnh liệt bao phủ....
"Xem ra, cứ như vậy mà an toàn hơn!"Nhóm lang của đại học Lam Hải thấy cảnh này, ai ai cũng vừa hâm mộ vừa sợ, trán đầy mồ hôi lạnh.
Vì không muốn làm bại lộ chổ ở của Lục Minh, Vương Đổng và Lại mập mạp không an bài đám người này tại khách sạn Shangrila, mà cho vào ở tại một khách sạn gần đó, bởi vì nhóm MM của đại học Lam Hải còn chuẩn bị ca múa này nọ, còn muốn thay đồ cổ vũ để tập luyện nữa, về phần đám lang, cũng thành lập một tiểu đội tử thần, chuyên chế tạo những thứ kỳ quái, nhưng rất vang dội, chuẩn bị cổ vũ cho Lục Minh. Bởi vì thời gian cấp bách, nên tạm thời còn muốn lắp ráp, cho nên ở càng gần càng tốt.
Còn chúng nữ của Phương Phỉ Uyển, chị Trang, Hoắc Vấn Dong, Cam Điềm quỷ tinh linh cùng giáo chủ Tiểu Hoa đã bị Niếp Thanh Lam và Giai Giai đón đi, dẫn đến công viên hải dương chơi.
Hai ngày, trừ thời gian bồi chúng MM và đám lang của đại học Lam Hải, Lục Minh chỉ ngồi luyện công, tận lực đề cao công lực.
Đám minh tinh cũng không dám quấy rầy hắn tập trung.
Nửa đêm, mọi người tiến hành gặp mặt lén lút, làm cho trở thành yêu đương vụng trộm...
Tằng chưởng môn và Lặc ca hỏi không ít về những thứ của trận đấu, bởi vì bọn họ đều là người dẫn chương trình, làm người chủ trì cho lần khiêu chiến này.
Ngày cuối cùng, trừ Ôn Hinh phu nhân bồi Lục Minh dùng cơm, tất cả thời gian còn lại, không ai dám quấy rầy hắn, tận lực để cho hắn nghỉ ngơi, đám minh tinh còn có chút lo lắng, nhưng khi Lục Minh bộc lộ tài năng, bốp hai cục sắt lại thành nắm tay, cái này, làm cho tất cả mọi người yên tâm! Hơn nữa còn có không ít người đặt cược cho Lục Minh thắng.
Trong sòng bạc, tỉ lệ đặt cược của Lục Minh từ 1:1 trở thành 1:17.
Bơi vì mấy ngày qua, mười đại cao thủ đã phô diễn thực lực trước đài truyền hình, làm cho lòng người cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bọn họ quả thật là những cổ máy giết chóc, Kungfu Panda tuy rằng có thể phi thân cứu người, nhưng hắn có thể đánh bại hết tinh anh của tám nước sao? Đánh bại mười đại cao thủ?
Rất nhiều người HongKong không tin, cho dù có tin Lục Minh có thể đánh bại một hai người, nhưng không có khả năng một địch mười,
Lúc đầu phe của Kungfu Panda còn miễn cưỡng đủ mười người tham gia thi đấu, nhưng trừ Kungfu Panda ra, tất cả mọi người đều lui chiến, nếu không sẽ bị đám đệ tử của mười đại cao thủ hoặc bạn của chúng đánh cho vào bệnh, thử hỏi trên đời này làm gì có tình huống không hạn chế? Kungfu Panda thật sự có thể dùng sức một người mà đánh bại mười cao thủ sao? Lúc trước, giới truyền thông cũng không quan tâm lấy, chỉ có nhóm minh tinh đã nhiều lần tuyên bố trê TV, hô hào mọi người, tỏ vẻ nhất định phải tin tưởng Kungfu Panda, hắn nhất định có thể thắng.
Chỉ qua một hồi, tỉ lệ cá cược lại thay đổi, thành 1:128,
Trừ Trầm Khinh Vũ dùng danh nghĩa của một trăm người, phân tán một ngàn vạn tiền cược ra, thì cũng không ai dám đặt cược cho Lục Minh.
Trận đấu được cử hành vào buổi chiều, lúc sáng, Lục Minh ngủ vùi một giấc, không xem đám minh tinh biểu diễn, cũng chẳng coi tin tức gì, chỉ tĩnh tâm nghĩ ngơi, hắn cảm thấy trong vài ngày gần đây, tâm tình tiến bộ rất lớn. Tựa hồ như mình càng bình tĩnh, thì càng thành thục hơn. Ôn Hinh phu nhân quyết định không xem trận đấu của hắn, chỉ đưa hắn rời cửa, sờ sờ đỉnh đầu của Lục Minh nói : "Cô tin tưởng tiểu hầu tử sẽ thắng, đánh đẹp một chút, cô sẽ cổ vũ cho con trước TV"
Lục Minh có xúc động muốn ôm, rất muốn nóinói : "Con muốn ôm một cái!"
Chỉ là ngón tay vừa giơ lên, cuối cùng vẫn sợ nàng cự tuyệt, bỏ qua đi, không dám nói cũng chẳng dám ôm nàng.
Nhưng thật ra Ôn Hinh phu nhân đã nhìn ra tâm ý của hắn, tay ngọc mở ra, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, làm cho Lục Minh ngạc nhiên. Hắn cảm thấy cả tâm hồn như chấn động, lập tức, trong đầu giống như bị tác động mạnh, mạnh mẽ xuất hiện một tin tức thần bí, làm cho hắn mê man trong đó, giống như ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.