Giai Giai đang chờ Lục Minh hôn, nàng hoàn toàn quên đi Niếp Thanh Lam, cũng quên mình đang ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng quên nên mất thăng bằng, cả người thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Khi Lục Minh nâng nàng dậy, nàng mới tỉnh táo lại. Thấy Niếp Thanh Lam đang cười cười nhìn mình, không khỏi xấu hổ, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, chạy ra ngoài. Niếp Thanh Lam cúi người xuống, ôm Lục Minh từ sau lưng, cười hì hì nói: “Ông xã, xin lỗi, quấy rối hành trình tốt đẹp của anh. Tặng anh một món quà coi như bồi thường, cũng là phần thưởng hôm nay anh đã cứu người ta”.
Niếp Thanh Lam dùng một tay che mắt Lục Minh lại, dựa người vào người hắn, sau đó từ từ chuyển động.
Chẳng lẽ Niếp hồ ly chuẩn bị cho mình sờ...?
Vậy thật hạnh phúc.
Lục Minh thiếu chút nữa lớn tiếng hoan hô. Chẳng qua hình như Niếp Thanh Lam chưa cởi khăn tắm ra, không dán song phong của nàng vào lưng hắn. Bàn tay còn lại hình như có động tác khác. Nàng, nàng chuẩn bị đưa xuống, giúp mình chơi máy bay à? Trời ạ, nàng lớn mật thật. Chẳng qua, Niếp hồ ly càng như vậy, mình càng cao hứng, càng thích.
Đang cao hứng, nhưng tay Niếp Thanh Lam lại không nắm của quý đang cứng ngắc của Lục Minh, thậm chí còn không đưa xuống nữa.
Sao vậy?
Nàng muốn tặng phần thưởng gì cho mình?
Lục Minh đột nhiên ngửi thấy mùi hương như lan, thơm mát thấm sâu vào phế phủ. Mùi hương này có chút quen thuộc, Lục Minh vô ý thức đưa tay sờ sờ, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-van-tue/1546407/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.