Chương trước
Chương sau
Bởi vì Vương Đổng đầu tư, còn có sự chú ý của Ôn Hinh phu nhân, Phương Phỉ Uyển bố trí lại, mặc dù không có trang hoàng, nhưng đổi không ít đồ mới, cũng chiêu thêm không ít người.
Cánh cửa mới mở ra, hai vị khách tươi cười bước vào, Lục Minh khoát tay: “Phương Phi Uyển vẫn chưa khai trương, xin mời ngài qua lại sau hai ngày nữa!”
“Tôi biết là chưa khai trương, nhưng tôi không phải khách” Lục Minh không biết làm sao, nhớ đến lần đầu tiên Giai Giai mặc sườn xám, vóc người rất đẹp, mặc sườn xám vào rất mê người, xem ra giấc mộng của mình đã có khả năng thực hiện được. Bây giờ đã có cảnh sát, y tá, giờ bảo Giai Giai mặc sườn xám, thật sự rất hoàn mỹ. Nếu như nàng nguyện ý mặc vào... dâm ý trong lòng Lục Minh bùng nổ.
“Oa, anh Minh, mau vào!”
Cam Điềm chớp mắt, vừa nhìn ra người bên ngoài chính là Lục Minh, lập tức chạy đến, kéo cánh tay hắn.
Hai tri khách vừa biết được mình ngăn sai người, khuông mặt nhỏ nhắn lập tức xấu hổ.
“Thật sự là tiểu tử thúi, có chuyện gì cũng ném cho chúng ta, bản thân lại chạy đi phong lưu khoái lạc, bắt được hắn, đừng để cho hắn trốn thoát!” Dám nói những lời này với Lục Minh, đương nhiên chỉ có Tiểu Hoa. Những nhân viên cũ không người nào là không nhận ra Lục Minh, vừa thấy hắn, đã chạy đến, vỗ bàn tay nhỏ bé hoan nghênh, lại có người giơ tay bắt chước bộ dáng làm quỷ của Cam Điềm, kêu hắn là anh Minh, đòi tăng lương.
“Hắn là ai vậy?” Hai người đón khách lấy làm lạ hỏi người bên cạnh.
“Cái gì? Hắn là ai các người không biết?” Các thành viên cũ cười ha hả, nhưng không giải thích, để cho các nhân viên mới bị lòng hiếu kỳ giết chết.
“Đi, làm việc của mọi người đi, đừng gây sự!” Chị Trang vừa đi ra, nhìn thấy Lục Minh, cũng cố gắng vui mừng, rồi đuổi tất cả mọi người bên cạnh hắn đi. Rồi cùng hắn lên lầu, sau khi giới thiệu tiến triển của Phương Phỉ Uyển, lại có chút thở dài: “Phương Phỉ Uyển bố trí thêm lần nữa cũng rất tốt, ông chủ lớn và Vương Đổng đã rót vào không ít tài chính, nhưng đóng cửa mấy ngày, mất đi khách hàng, chị lo hai ngày nữa khai trương, sẽ rất ảm đạm..
“Cái này không sao. Sinh ý của Phương Phỉ Uyển chắn chắc sẽ tốt lên. Chúng ta không cần lo lắng, chị cứ bảo mọi người cứ từ từ, chỉ cần chúng ta phục vụ tốt, khách hàng sẽ chậm rãi trở về!” Lục Minh giải thích, chỉ cần làm cho cách thức phục vụ của khách sạn trở thành đệ nhất, với điểm này, không cần lo lắng về khách hàng.
Vị trí địa lý của Phương Phỉ Uyển rất tốt. Nằm ngay trên đường lớn của Lam Hải, giao thông thuận lợi, hơn nữa còn có bãi đỗ xe thỏa mãn nhu cầu của khách hàng.
Ngoài ra, những đối thủ cạnh tranh gần đó cũng không nhiều lắm. Cho nên tái khởi tuyệt đối không có vấn đề. Chị Trang đương nhiên cũng rõ ràng, Phương Phỉ Uyển nàng rất quan tâm, nhưng lúc đầu nếu như không có những lời cổ vũ, thì làm cho nàng cảm thấy không tốt.
Nếu không ở chỗ này, thì sẽ không có khả năng đạt được cơ hội như vậy. Trong Phương Phỉ Uyển, chị Trang là Tổng giám đốc, một tay lo liệu tất cả các việc lớn nhỏ. Bởi vì ông chủ lớn không can thiệp, còn Vương Đổng thì lại tín nhiệm, Lục Minh thì giao toàn quyền cho nàng xử lý. Nếu không làm ra được một chút thành tích, nội tâm của nàng sẽ cảm thấy áy náy. Lục Minh ngẫm lại, cho nàng một chủ ý: “Nếu không, chúng ta tìm những người náo nhiệt, để cho họ ăn uống một hai ngày, rồi cho họ một sự ưu đãi đặc biệt, hấp dẫn bọn họ vào dùng cơm?”
“Chúng ta là khách sạn, ăn uống thì không vấn đề, nhưng làm sao có thể tìm được nhiều người như vậy? Sao khi chúng ta bố trí lại, không nói đến phòng hai mươi ba lầu, chỉ đại sảnh thôi cũng phải vài trăm người. Để cho những người này ngồi căn bản là không đủ...” Chị Trang vẫn còn chút lo lắng.
Nàng sợ nhất là khi mở cửa thì một người khách cũng không có.
Mà đề nghị của Lục Minh nàng rất là tán thành, nhưng cảm thấy nếu ít người đến, thì tác dụng không lớn, thì càng có vẻ vắng hơn.
“Chị không cần lo lắng, ha ha, nếu có miễn phí cơm trưa, còn sợ không có người đến sao!” Lục Minh cười ha hả, lập tức móc điện thoại ra gọi cho mấy tay chiến hữu đại học: “Này, Trần Trang, bây giờ còn ngủ? Trời đất, tối qua mày coi phim AV hả? Mày coi chừng mất mạng vì ra quá nhiều đó... Không nói nhảm nữa, hai ngày sau Phương Phỉ Uyển khai trương, Tổng giám đốc muốn hấp dẫn khách hàng, cho nên muốn mời mọi người ăn miễn phí một bữa tiệc lớn, càng nhiều càng tốt, tốt nhất dẫn đến hai ba trăm người gì đó! Nói cho những người này biết, trừ ăn uống ra, mỗi người còn được tặng 100 đồng! Trời, tao lừa mày lần nào chưa! Cho mày hai ngày để chuẩn bị, không hạn chế nam nữ, có bản lãnh thì dẫn bạn gái theo luôn, cam đoan có bonus! Mẹ kiếp, mày không có nằm mơ đâu, nếu mày không làm được, tao dìm mày xuống sông cho cá ăn! Không sợ uy hiếp, lão tử đập bể máy tính của mày để mày khỏi coi AV nữa. Nhớ đó, muốn ăn miễn phí thì dẫn theo một trăm người, nếu không được thì mổ bụng tự sát đi!”
Trần Tranh nằm trên giường ngây ngốc nửa ngày, rồi nhảy tọt xuống, gọi tất cả những người hắn quen biết.
Mọi người nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là, dùng ánh mắt thương xót nhìn Trần Tranh: “Ý dâm mặc dù vô tội, nhưng không thể xem nhẹ, cho dù mày muốn YY nó, tại sao lại còn nói ra? Mày làm như vậy, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm rằng mày mắc bệnh thần kinh!”
“Thằng này đang nằm mơ, tao dám khẳng định!” Thêm một phán đoán mới.
“Mẹ kiếp, cho dù bọn mày không đi, lão tử cũng sẽ tìm người khác đi, tìm rất nhiều rất nhiều, mỗi thằng một bao, đến lúc đó bơi trong biển vú thỏa thích” Trần Trang tưởng tượng mấy trăm em đang vây quanh mình, được mấy trăm cặp ngực đụng chạm sờ mó, ha ha, thật sự rất hạnh phúc. Mọi người thấy Trần Tranh liên tục gọi điện thoại, so với vẻ ngượng ngùng ngày thường, đều cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Này, Trần Tranh, đây là thật?”
“Thật sự có người mời ăn cơm trưa miễn phí? Mày xác định tao không nằm mơ chứ?”
“Đến lúc đó là một âm mưu, mọi người sau khi bị lừa tài gạt sắc, còn phải ở lại rửa chén một tháng mới được về”.
“Mày cứ gọi cho Lục Minh, lão tử không rảnh nói nhảm với mày, alo, Mỹ Mỹ, anh Trần Tranh đây, là như thế này, có một bữa tiệc miễn phí, còn được tặng thêm một trăm đồng, lão tử lừa em là con chó, em không tin, anh thề độc với em, nếu Trần Tranh anh gạt em, sẽ bị trời đánh nát vụn cái máy tính của anh, đem hơn 800 bộ phim AV tinh phẩm của anh hủy đi” Trần Tranh phát ra lời thề vô cùng độc địa, làm cho những người nghe hắn gọi điện thoại cũng la hoảng lên: “Tao tin, tao tin, mày không cần phát lời thề độc địa như vậy, cái này rất tàn nhẫn!”
Trong vòng mười phút, Lục Minh nhận hơn năm mươi cuộc điện thoại.
Ban đầu hắn còn kiên nhẫn giải thích, rồi hết kiên nhẫn thì tức giận nạt nộ mắng: “Mẹ kiếp, lão tử **** rảnh nói nhảm, đây là sự thật!”
Những người gọi điện xác nhận, nghe vậy cũng đổ hết mồ hôi, nhưng họ cũng hiểu được, vì ai ai cũng gọi điện đến để xác minh, không làm cho hắn điên máu lên mới là lạ.
Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng Trần Tranh tiểu tử sợ không đủ người, ngay cả thầy cô giáo quen sơ sơ cũng gọi luôn, nói cứ như đúng rồi.
Một thầy giáo quen biết Lục Minh, cũng gọi điện đến hắn xác minh, sau khi nghe hắn nạt nộ xong, ông thầy này đổ mồ hôi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thầy tưởng tên Trần Tranh kia nói đùa, không ngờ là sự thật, mời thầy cô đến thật là hãnh diện. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt, gặp lại...”
Chị Trang bên cạnh thấy vậy cao hứng, không ngờ Lục Minh chỉ gọi một cuộc điện thoại, vấn đề liền được giải quyết.
Sinh viên thì thích náo nhiệt, nếu có thể đến hai ba trăm người, gia tăng một chút nhân khí, vậy thì mời bọn họ ăn cơm miễn phí chỉ là chuyện nhỏ, về phần moi người được một trăm đồng thì càng không là vấn đề. Nàng nói với Lục Minh, Phương Phỉ Uyển có thể đưa xe đến trường rước họ, bọn họ không cần phải lấy xe đến. Lục Minh gọi đến cho Trần Tranh nói về việc này, càng làm cho mọi người thêm kích động nhảy lên, hoan hô cái nhà hàng này hào phóng.
Nếu còn những kẻ nhát không bán tín bán nghi, không dám chủ động đi Phương Phỉ Uyển thì lần này có xe đến đón, khẳng định có thể gạt bỏ sự băn khoan của mọi người.
Lục Minh giải quyết vấn đề nhân khí này, cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Điều quan trọng nhất là, một số thầy cô quen biết, cũng nể mặt hắn, đến đây ủng hộ. Sự lo lắng trong lòng chị Trang biến mất, kinh hỉ, hân hoan đi chuẩn bị. Lục Minh tìm một hồi lâu vẫn không thấy Hoắc yêu nữ, cuối cùng Cam Điềm tiểu yêu tinh này chạy đến, nói nhỏ bên tai hắn, dặn là đừng nói là nàng nói, rồi chỉ chỉ lên lầu bảy. Lục Minh đi lên, phát hiện ra Hoắc Vấn Dong đang ngồi ở bàn công tác, chuyên tâm viết cái gì đó.
Vết thương trên mặt nàng vẫn vô cùng rõ ràng, bất quá không còn vẻ đáng sợ.
Vết thương gạch chéo, người bình thường khẳng định là khó coi cực kỳ, nhưng trên mặt Hoắc Vấn Dong, chỉ còn lại một vệt mờ. Lục Minh phát hiện, từ sau khi có vết thương này, trên người Hoắc Vấn Dong có một mị lực đặc thù không nói nên lời, mặc dù hơi tổn hại dung nhan, nhưng lại tăng thêm khí chất, hình thành một cảm giác không giống bình thường. Hắn nhìn Hoắc Vấn Dong một hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống, thưởng thức sự chuyên tâm kia.
Cùng lúc đó, nàng hiển nhiên rất chuyên chú, khác xa so với vẻ cười nói bình thường của nàng.
Có lẽ, nàng vẫn sinh hoạt dưới lớp mặt nạ. Khi chuyên tâm vào công việc, đây mới chính là gương mặt thật của nàng.
Hoắc Vấn Dong không chú ý đến Lục Minh tiến vào, chỉ khi hắn rời đi, hình như có cảm ứng nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trống trơn, nàng còn tưởng rằng vừa rồi sinh ra ảo giác, trong lòng tức giận hừ một câu, người này, có nhiều mỹ nữ đến làm bạn, vui đến quên trời đất, làm gì còn nhớ đến mình.
Bất quá, tức giận là tức giận, chị Trang vốn có nhiều sự tình muốn tìm Lục Minh, nàng phải tiếp nhận giùm.
Hoặc là chính mình xử lý, hoặc là cùng Giai Giai thương lượng giải quyết.
Trong lòng của nàng, cũng không có ý thức đây là công việc của nữ chủ nhân, lấy cớ là... dù sao hắn cũng cứu minh một mạng, mình làm công cho hắn, xem như trả nợ.
“Anh không nói chuyện với chị ấy?” Tiểu Hoa thấy Lục Minh phải rời đi liền hỏi: “Muốn em nói với chị ấy rằng anh đã đến?”
“Không cần, các người đi làm việc đi!” Lục Minh cười, hắn cảm thấy Hoắc Vấn Dong bây giờ rất tốt, mặc dù trên mặt có vết thương, nhưng sự tự tin trở về, có thể chuyên tâm vào việc, lại còn có một mị lực rất đặc biệt, cái này xem ra cũng không phải việc xấu. Hơn nữa, chỉ cần kiên trì sử dụng Cửu Chuyển Dưỡng Nhan dịch, vết thương sẽ từ từ biết mất, chờ cho vết thương lòng của nàng cũng biến mất, thì sẽ tự nhiên khôi phục lại Hoắc yêu nữ nhiệt tình như lửa kia xưa!
Trải qua sự hồi sinh, tin chắc rằng Hoắc Vấn Dong sẽ có tương lai tươi sáng, bất quá là dung nhan, hay thể xác và tinh thần.
Điều Lục Minh lo lắng nhất chính là, vài ngày nay chưa đi thăm Giang Tiểu Lệ, không biết cô bé này như thế nào rồi? Có chạy bộ theo quy định của mình không? Hay là lại cúp học đi sàn nhảy nữa đây?
Đón xe đến khu nhà ở của Giang Tiểu Lệ, gõ gõ cửa, phát hiện ra hình như có tiếng người, nhưng không thấy Giang Tiểu Lệ ra mở cửa.
Áp tai vào cửa nghe cẩn thận, còn nghe thấy tiếng nàng rên rĩ thống khổ...
Chẳng lẽ cướp vào nhà, bắt cóc?
Trong lòng Lục Minh thầm giận, dùng chìa khóa mở cửa không phát ra tiếng động, như mãnh hổ lao vào, chuẩn bị khống chế ác đồn, nhưng trong phòng căn bản không có ai, chỉ có một mình Giang Tiểu Lệ đang té trên mặt đất, một tay khoát lên ghế sa long, tay kia chống xuống đất, tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Tay của Lục Minh sờ lên trán nàng, phát hiện ra nóng như lửa.
“Em phát sốt rồi, nhiệt độ tăng cao, này, tỉnh lại!” Lục Minh ôm Giang Tiếu Lệ đứng dậy, phát hiện ra thần trí của nàng cũng mơ hồ, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ suy yếu: “Ba, con lạnh, ba, lạnh...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.