Tần Thiên ghét nhất cái loại người tự nghĩ mình là bố người ta. Những loại người thế này chỉ là rác rưởi, gặp phải loại người như thế, Thần Thiên hiển nhiên muốn giáo huấn một phen, lúc trước chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mắt rồi, hiện tại còn nói như vậy, khiến Tần Thiên càng cảm thấy khó chịu.
- Mày nói ai là chó mèo hả, tốt nhất là nên nói cho cẩn thận vào!
Tần Thiên nhìn người đàn ông lạnh lùng nói.
- Hừ! Tao chả nhẽ nói sai sao, tên tiểu tử nhà mày dựa vào cái gì mà đòi làm bạn trai Văn Văn, tao cho mày biết, tao đã có hôn ước cùng Văn Văn, Văn Văn sớm muộn cũng là của tao, mày nên cút xa ra một chút!
Người đàn ông kia nhìn thẳng vào Tần Thiên chửi ầm lên nói, trong giọng mang theo ý khinh miệt.
- Nga, vậy sao, nếu vậy thì mày còn kích động như thế làm quái gì, bộ sợ một tiểu tử nghèo như tao cướp mất à?
Tần Thiên nhìn người đàn ông, ngược lại thản nhiên nói.
- Hừ! Tao nghĩ phải nói cho mày biết, loại người thấp hèn như mày căn bản không có đủ tư cách đến gần Văn Văn, phiền mày nhìn lại chính mình đi, coi xem mày có cái bản lĩnh gì, đừng nên vọng tưởng cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, mày cho rằng đang đóng phim tình yêu à?!
Người đàn ông nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.
- Thật sao, nhưng không chừng lại có kỳ tích đó, trên tin thời sự không phải có nói là tiểu tử nghè đi cưới một thiên kim tiểu thư nhà giàu ngàn vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-cung-bieu-ty/1550018/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.