Cuộc sống dù có không được như ý muốn đi nữa vẫn phải trôi qua theo thời gian, không ngừng tiếp diễn. Từ lúc nói với Ma Thanh Thái chuyện của anh trai phiền muộn trong lòng tôi tốt lên không ít, thật ra tôi không phải để ý hắn có có thể giúp tôi xử lí nhà họ Khưu hay không mà chỉ là tôi muốn có một người đứng về phía chúng tôi, nói với chúng tôi rằng mọi thứ đều sẽ qua, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng.
Lúc trước tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người này lại là Ma Thanh Thái. Có thể đây là duyên phận! Cố rất nhiều người lướt qua tôi, chỉ có hắn là đứng tại chỗ trông có vẻ như xấu xa vô lại nhưng trên thực tế lại vô cùng tinh tế.
"Tống Tường, cô ngây ra đó làm gì?" Sau hơn mười ngày nghỉ đông là đến năm mới, quần áo của Ma Thanh Thái vẫn là áo sơmi trắng toát, cả người trông có một vẻ đẹp chán chường, được thôi thế giới này quả nhiên vẫn là xem mặt nói chuyện, trai đẹp thì mặt như vậy là mất tinh thần còn trai mọt sách mà mặc như thế thì gọi là lôi thôi, người có khuôn mặt xấu một chút thì ở bên cạnh Ma Thanh Thái và Vương Giới cũng không cần sống nữa!
Tôi cuối cùng cũng có chút tự ti, sững người ra nhìn Ma Thanh Thái, thế là hắn tiến tới gần cuối cùng đánh vào đầu tôi một cái "Tôi nói cô đang nhìn cái gì? Hai mắt thì vô thần đợi chảy nước miếng hả?"
"Chị Tường, chị hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-nguoi-khong-phai-ban-trai/2552440/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.