Cả một đêm vật vã trong ác mộng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, khóe mắt vẫn bầm tím, vết sưng đỏ cũng chưa tan. Hy Lôi là người thích thể diện, như thế này chắc chắn là không thể đilàm được rồi, chỉ đành xin cơ quan cho nghỉ hai ngày.
Hứa Bân liên tục gọi điện thoại tới, Hy Lôi để mặc cho điện thoại đổchuông, không nghe máy, một lúc sau lại là một núi tin nhắn đổ tới, banđầu vẫn là những lời mắng chửi trong tức giận, cuối cùng trở thành lolắng và xin lỗi. Hy Lôi liếc qua, cười chua chát rồi ném điện thoại sang một bên. Nhớ lại hai cái tát nặng nề của Hứa Bân giáng xuống mặt mình,cô tuyệt vọng vô cùng, giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau.
Không lâu sau điện thoại lại đổ chuông, là Châu Cường, Hy Lôi đang lúc buồn bực, không biết phải nói gì, nên đành để mặc nó.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, Hy Lôi do dự một lát rồi nhấc máy, lạnh nhạt nói:
- Châu Cường, đừng gọi điện nữa, đã là quá khứ rồi, buông tay đi.
Bên kia thở dài nói:
- Hy Lôi, hôm đó cậu buồn bã bỏ đi, tớ lo lắng lắm, tớ chỉ muốn biết, cậu vẫn ổn chứ?
- Tớ vẫn ổn, không phải lo! - Hy Lôi ngẩng mặt lên, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
- Thế thì tớ yên tâm rồi. Cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không làm phiềncậu nữa đâu, những lời chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng nói ra được,tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, ít nhất thì tớ cũng không hối hận. Chúccậu hạnh phúc!
Cúp điện thoại, mở rèm cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-me-chong/97278/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.