Trời tháng bảy nóng như đổ lửa, hoa nở rực rỡ, là một khoảng thời gian đẹpđể đi du lịch. Cơ quan của bố chồng tổ chức cho các cán bộ lãnh đạo bậctrung tới sơn trang Thừa Đức để nghỉ mát, sau bữa cơm, mẹ chồng đanggiúp chồng thu dọn hành lý hôm sau cần mang, áo sơ mi, quần, bàn chảiđánh răng, xà phòng thơm, thậm chí còn có dầu gió, tất cả đều vô cùngđầy đủ. Bố chồng đứng cạnh nói:
- Ở trong khách sạn cái gì mà không có, mang vài bộ quần áo là được rồi.
Mẹ chồng lại nhét một lọ thuốc đau bụng vào túi:
- Cứ mang thêm một chút, ở ngoài không bằng ở nhà. Thuốc này để vào đây cho anh nhé, dạ dày anh không tốt, thức ăn bên ngoài không sạch sẽ, ngộ nhỡ bị đau bụng thì uống một viên, có tác dụng lắm. Anh quên năm đó,không biết anh ăn cái gì ở ngoài, về nhà són hết cả ra quần, em lại phải lau chùi giúp anh.
Đúng lúc đó Hy Lôi ở trong bếp đi ra, nghe thấy câu này, mặt bố chồng đỏ bừng:
- Nói cái gì thế? Không còn gì để nói à?
- Còn xấu hổ nữa chứ.
Hứa Bân lúc này mới mở cửa bước vào.
- Con trai, sao hôm nay về nhà muộn thế, không về nhà ăn cơm cũng không nói một tiếng.
- Hôm nay có tiệc, ngày mai con phải cùng luật sư Hình đi làm án, chắc phải một tuần.
Hy Lôi vừa nghe Hứa Bân nói thế, tim đã thót lại, Hứa Bân cũng đi côngtác, bố chồng thì đi du lịch, nghĩa là ở nhà chỉ còn mỗi Hy Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-me-chong/97277/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.