Mùa thu đã sắp hết, hoa hòe cũng đã rụng đầy hai bên đường, nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Nắng cuối thu không hề gắt, Bảo Nhi cơ địa lại rất nóng nên cái nắng này cũng làm cô rất khó chịu.
Nhưng trừ Bảo Nhi, ngoại trừ những lúc tập thể thao còn lại tất cả đều mặc rất nhiều áo, từ Abe, Tịch Nhan cho tới lão quản gia dường như bọn họ không biết nóng là gì.
Lão quản gia gần đây không thế nào ra ngoài được, vì thế luôn đứng ở cửa sổ nhìn tới thất thần, thế nên vị trí ưa thích của Tịch Nhan xuất hiện thêm hình bóng của một ông cụ.
"Bảo Nhi, lời cháu nói có thật không? Ta có phải rất đẹp trai?"
Trong phòng bếp hơi nóng nghi ngút, lão quản gia mặc áo sơ mi, com lê, áo khoác kiểu Tuxedo, thắt nơ, quần tây, đi giày da, còn có một cái mũ thật hoành tráng, khoác thêm cái khăn quàng cổ, trông như một người có địa vị ở bến Thượng Hải cũ.
Bảo Nhi đang nấu mì, trời nóng nực, ăn mì tương đối đễ nuốt, cô một tay đang cầm bột mì một tay vung dao, lại còn phải để ý nồi nước, còn phải chuẩn bị nấu thêm ít thức ăn, cô đang rất vội, đã vậy lão quản gia vẫn còn không ngừng càu nhàu ở bên cạnh. . . . . .
"Ông thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn Châu Nhuận Phát rất nhiều." Bảo Nhi trả lời qua quý, thả vội mì vào trong nồi nước.
"Ta thực sự có đẹp trai không? Ta muốn nghe lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/3114121/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.