Tịch Nhan xem quyển sách này cảm giác giống như là một ngươi nuôi con vật cưng sẽ tìm hiểu về cuộc sống và tập tính của vật cưng, cho nên hắn thấy rất tự nhiên.
Bảo Nhi lại thật nhanh đem sách ném cho Tịch Nhan, gương mặt hồng hồng, cảm thấy hắn thật là một tên biến thái, cư nhiên nhìn loại sách này. . . . . .
"Cô đã yêu?" Tịch Nhan hỏi.
"Cậu mới yêu sớm? Cả nhà cậu cũng yêu sớm." Bảo Nhi nhảy dựng lên liền lộ ra một bản mặt khác.
Abe cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không thể nào, gia tộc chúng tôi sẽ không yêu sớm." Vừa nói vừa thuận tay giết ngay một con tiểu quái thú vừa xuất hiện trong trò chơi.
"Bảo Nhi, cô có chuyện gì thì hãy nói cho chúng tôi biết, cô không nói chúng tôi làm sao biết đây?" Abe tay không ngừng bấm bàn phím, miệng không ngừng càu nhàu.
Tịch Nhan tựa vào ghế sa lon, lấy ra một cây cà rốt, cắn một cái, phát ra âm thanh"Rắc rắc" hưởng ứng.
Bảo Nhi bĩu môi nói: "Tôi muốn đi tham gia một buổi dạ tiệc, nhưng không có y phục."
Tịch Nhan đứng lên, tiếp tục "Rắc rắc" một thanh âm vang lên.
Abe tiếp tục đánh ma thú, chợt màn ảnh tối đen, hắn đang đánh đến chỗ gay cấn, ngẩng đầu nhìn lên: "Tịch Nhan, anh lại rút nguồn điện của người ta, ô ô ô ô. . . . . . Anh thật tàn nhẫn, thật vô tình, quá lãnh khốc."
Bảo Nhi một đầu đầy vạch đen. Gần đây TV lại bắt đầu chiếu phim bộ của các bà cô rồi, Abe rất hoan hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-voi-ba-tuoc/133829/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.