Hứa Đông Dương nhận điện thoại của Tô Dao, không mộtchút chần chừ, bèn đến chỗ hẹn. Cô ngồi ở quán trà gần công ty anh.
Anh khẽ hít sâu để không làm cho tim mình loạn nhịprồi chậm rãi bước tới.
“Dao Dao”. Hứa Đông Dương kéo chiếc ghế trước mặt côngồi xuống.
Tô Dao nhìn anh, khẽ mỉm cười, cô lấy tài liệu hôm quaanh đưa cho cô, đẩy về phía anh.
“Xin lỗi anh, em nghĩ em nên cho anh một câu trả lờirõ ràng, không để anh tiếp tục làm gì vì em nữa”.
Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương: “Có thể anh cảm thấy emích kỷ, nhưng em không thể ở bên cạnh anh, Tô Thư em cũng nhất định phải giữ ởbên mình.”
Nụ cười trên gương mặt Hứa Đông Dương dần dần biếnmất, anh chỉ cảm thấy tim mình bỗng trở nên nặng hơn, đập từng nhịp một cáchkhó khăn.
Dù đã từng đặt giả thiết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khithực sự phải đối mặt với nó thì sự đau đớn mà anh gánh chịu vượt xa tưởng tượngcủa anh.
Anh bây giờ không còn là chàng thanh niên mới hai mươituổi, còn bồng bột khi đối diện với chuyện tình cảm nữa, vì vậy khi tranh giànhanh cũng lý trí và tích cực hơn nhiều.
Vì vậy, những tổn thương mà anh gánh chịu cũng trở nênđau đớn hơn.
Hứa Đông Dương cúi đầu nhìn tập tài liệu trước mặt.“Anh không hiểu” – Anh ngẩng đầu nhìn Tô Dao – “Dao Dao, anh rõ ràng cảm nhậnđược, em vẫn còn tình cảm với anh.”
“Vâng, em không phủ nhận.”
Tô Dao cười một cách bình tĩnh: “Cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-chung-sau-ly-hon/1856827/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.