Minh Vũ Tễ vừa bị kéo vừa bị ép phải đến chỗ ngồi kia, phải ngồi cùng với một đám nương tử mà nàng ấy không biết tên rồi chơi đánh bài. Nàng ấy không nói dối, quả thật là nàng ấy không biết chơi mấy trò tiêu khiển này, nhưng thân làm nội ứng của Huyền Kiêu Vệ, còn là tinh anh trong bộ phận giám sát, nàng ấy có một ưu điểm, đó chính là trí nhớ tốt.
Sau khi thua hai ván liền, Minh Vũ Tễ đã nhớ được quy tắc, ván thứ ba, nàng ấy không thua cũng không thắng, bắt đầu từ ván thứ tư, tình thế đã đảo ngược. Mấy nương tử khác bị chèn ép năm ván liên tục, sắc mặt đều trở nên hơi khó coi.
Một nương tử cười lên rồi nói: “Minh đại nương tử quả là biết nói đùa quá mà, ngươi chơi tốt như thế kia, vậy mà trước đó ngươi còn lừa bọn ta, nói là không biết chơi.”
“Không biết chơi thật.” Minh Vũ Tễ nói đúng sự thật: “Vừa mới học được đó. Nếu như ta biết chơi thật thì hai ván trước đó sẽ không để thua đâu.”
Các nương tử cười xòa, khi thấy ván này mình lại sắp thua, thì một người trong số đó ném bài đi, đong đưa cây quạt rồi nói: “Nóng quá đi. Mấy người kia đi săn ở đâu rồi nhỉ? Sao vẫn chưa về nữa?”
Minh Vũ Tễ ung dung ném số bài còn lại trong tay ra, quả nhiên, lại là nàng ấy thắng. Nương tử bên cạnh có hơi tức giận, bèn hỏi nàng ấy rằng: “Minh đại nương tử, đã qua lâu như vậy rồi mà sao lại không thấy nhị nương tử đâu thế?”
Ánh mắt Minh Vũ Tễ vẫn không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Muội ấy đi theo Bình Nam Hầu đi săn rồi. Ta không muốn đi nên không đi theo muội ấy.”
Các nữ tử khác cùng bàn nhỏ giọng đáp một tiếng, họ trao đổi ánh mắt cho nhau, ngầm hiểu ý mà thay đổi chủ đề. Bọn họ tự nhận là mình làm như vậy rất hay ho, nhưng Minh Vũ Tễ thì lại chỉ muốn trợn trắng mắt lên thôi.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ấy đang “già mồm”, đều thấy rõ ràng là nàng ấy không thể hòa hợp được với cái giới “cao quý nhất” đó được, nhưng lại nói là mình không muốn đi. Thực tế là Minh Vũ Tễ không muốn đi thật.
Quý tộc lấy việc đi săn làm niềm vui, đáng tiếc thay, là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, thật lòng là nàng ấy không thấy đi săn có gì vui. Hơn nữa, có phải là những người đó đi săn thật đâu.
Một khoảng thời gian trước, Minh Hoa Thường đã lén nói cho nàng ấy biết dự định của Lý Hoa Chương, khi đó Minh Vũ Tễ còn cảm thấy, chắc chắn là Lý Hoa Chương đã điên rồi, nhưng khi nghĩ lại thì cũng không mấy bất ngờ.
Con sói đầu đàn ngày càng già yếu, dần “lực bất tòng tâm”, sớm muộn gì cũng phải có một cuộc tranh đấu trong bầy sói để xác lập sói đầu đàn mới.
Minh Vũ Tễ không bất ngờ khi Lý gia muốn lật đổ Nữ hoàng, nàng ấy chỉ bất ngờ vì bọn họ nói cho nàng ấy biết việc này. Phải biết rằng, nàng ấy là thành viên của Huyền Kiêu Vệ, đồng thời, nàng ấy còn thuộc bộ phận giám sát.
Làm như vậy rất giống với tên trộm vào cửa hàng nói cho ông chủ biết là hắn ta muốn trộm đồ, cũng giống tội phạm truy nã cầm tờ công bố treo thưởng đi thương lượng với quan sai rằng ngài phải giữ bí mật giúp ta.
Nếu như nàng ấy vẫn Tô Vũ Tễ, chắc chắn là nàng ấy sẽ báo cáo Song Bích cố ý mưu phản mà chẳng hề do dự gì, đồng thời, còn cố ý xúi giục thành viên nội bộ Huyền Kiêu Vệ nữa. Nhưng mà, bây giờ nàng ấy cũng mang họ Minh.
Cha ruột của nàng ấy vẫn luôn được buộc chặt lại cùng một chỗ với Thái tử Chương Hoài, còn muội muội của nàng ấy, xem ra là cũng có tình cảm sâu đậm với Lý Hoa Chương. Nàng ấy không tin vào trung quân ái quốc, thần vì quân mà qua đời, nàng ấy chỉ tin chắc vào tình cảm cao thượng nhất trên đời này, đó là được sống, và người quan trọng nhất là người nhà của nàng ấy. Cho dù Hoàng đế có là ai đi chăng nữa, thì cũng không liên quan gì đến nàng ấy cả. Nhưng, nếu Hoàng đế là người Lý gia, thì hình như là phụ thân và muội muội của nàng ấy sẽ vui hơn một chút.
Minh Vũ Tễ chỉ có thể ngầm đồng ý, vờ như không biết là Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương mượn danh nghĩa yến tiệc để tập hợp và gặp giữ người tham gia chính biến; lại vờ như không biết là những người kia chỉ lấy việc lên núi đi săn ra để ngụy trang thôi, chứ mục đích thật sự của họ là bỏ lại đám người, mật đàm giữa rừng. Nàng ấy giống như là người mù, ngồi dưới núi chơi bài với một đám người ngu xuẩn, bảo đảm rằng cuộc mật đàm của Minh Hoa Thường và Lý Hoa Chương không bị ai quấy rối.
Nữ hoàng ban đặc quyền cho Huyền Kiêu Vệ, Minh Vũ Tễ cũng đã làm thay cho Nữ hoàng rất nhiều việc, nàng ấy không hề nợ Nữ hoàng. Nhưng mà, trong lúc mà nàng ấy và Tô Hành Chỉ ở trong tình thế khó khăn nhất, người duy nhất ra tay giúp đỡ bọn họ, lại chính là Nữ hoàng. Bà ấy cho họ nơi an thân, dạy cho bọn họ cách tự vệ, hơn nữa, bà ấy còn dẫn dắt Tô Hành Chỉ vào con đường làm quan, phần ân tình này, dù có thế nào thì cũng không thể nào phủ nhận được.
Minh Vũ Tễ không có chí hướng gì to lớn, nàng ấy không muốn tự hỏi xem Nữ hoàng có phải là bạo quân hay không, Lý gia có phải là nghịch tặc hay không, nàng ấy chỉ muốn làm cho người bên cạnh mình sống thật tốt.
Không tham gia vào hành động của bọn họ, không giúp bọn họ chống lại Nữ hoàng, là sự kiên trì cuối cùng của Huyền Kiêu Vệ nàng ấy đây.
Minh Vũ Tễ cứ giết thời gian một cách vô cùng nhạt nhẽo như thế, cuối cùng thì những người lên núi “đi săn” cũng đã quay về. Bữa tiệc vốn như ao nước đọng cũng trở nên sôi nổi ngay, có rất nhiều người chen chúc nhau mà tiến lên, Minh Vũ Tễ thì không tham gia vào sự náo nhiệt này, nàng ấy vẫn đứng bên ngoài, ung dung thản nhiên liếc nhìn ngựa của những người đó.
Con mồi có ít có nhiều, việc này rất bình thường; nhưng với một vài người mà nói, kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ đã đạt tới trình độ đó rồi, mà bây giờ, gần như là họ chẳng thu hoạch được cái gì cả, thế thì cũng có vẻ kỳ lạ quá rồi đấy. Minh Vũ Tễ thầm tặc lưỡi một cái, thầm nghĩ, kỹ thuật ngụy trang của đám người này cần phải được nâng cao hơn mới được, chỉ nhìn mặt thôi mà nàng ấy đã đoán ra được rằng, Lý Hoa Chương đã thành công lôi kéo những người đó rồi.
Minh Hoa Thường chen chúc đi ra khỏi đám người, vừa nhảy nhót vừa đến tìm Minh Vũ Tễ: “Tỷ tỷ, muội về rồi!”
So với sự nhiệt tình của Minh Hoa Thường, Minh Vũ Tễ trông có vẻ bình thản hơn rất nhiều. Nàng ấy chỉ thản nhiên gật đầu, sau khi Minh Hoa Thường đến gần thì hờ hững hỏi: “Hôm nay muội săn được bao nhiêu con mồi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Minh Hoa Thường sửng sốt, vẻ hoang mang hiện lên trong ánh mắt, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Không được bao nhiêu cả, kỹ thuật cưỡi ngựa của muội không tốt, đến cả một con thỏ mà muội cũng không đuổi kịp nữa là.”
Minh Vũ Tễ đáp một tiếng rồi không hỏi gì nữa. Theo bản năng, Minh Hoa Thường cảm thấy câu hỏi này của Minh Vũ Tễ không được bình thường cho lắm, nhưng với tính tình của Minh Vũ Tễ, nàng ấy không muốn nói thì sẽ không nói, không thể nào hỏi mà không có mục đích gì được. Minh Hoa Thường quay đầu nhìn về phía đội kỵ mã, lúc vô tình nhìn đến con mồi phía sau con ngựa thì hơi sững sờ, chợt bừng tỉnh hiểu ra.
Cẩn thận đến mấy thì cũng phải có sơ suất, bọn họ lại quên mất là “ đã diễn trò thì phải diễn cho trọn”, xem ra, lần sau phải chú ý hơn mới được.
Nữ hoàng đã lộ rõ dấu hiệu lập Lý, thoáng cái, các Vương gia của Lý gia đã trở thành “bánh trái thơm ngon” của Trường An, vừa xuất hiện thôi mà đã được người ta vây quanh. Lý Hoa Chương chỉ mới không để ý đến có một chút thôi, mà đã không thấy bóng dáng Minh Hoa Thường đâu. Nhờ vào ưu thế chiều cao của mình, hắn nhìn ra ngoài, rồi hắn chợt thấy Minh Hoa Thường và Minh Vũ Tễ ở ngoài rìa.
Trong chuyện không để ý đến người khác này, tỷ muội bọn họ lại giống nhau đến lạ thường, Lý Hoa Chương khẽ thở dài, hắn “cam chịu số phận”, chủ động đi tìm.
Giờ đây, trong thành Trường An, danh tiếng của Lý Hoa Chương đang lên rất nhanh, khi hắn vẫn còn là Minh Hoa Chương, hắn không nghe theo trưởng quan, nhiều lần chống đối cấp trên, triều đình cũng đánh giá không tốt về hắn, rất nhiều người đều cảm thấy hắn “cậy tài khinh người”, không hiểu “nhân tình thế thái”. Nhưng khi hắn trở thành Ung Vương, trong vấn đề này, dư luận lại đảo chiều, “cậy tài khinh người” đã trở thành “năng lực tuyệt vời”, “không hiểu nhân tình thế thái” đã trở thành “vì nước vì dân, không câu nệ tiểu tiết”.
Phủ Kinh Triệu có Lý Hoa Chương ở đó, thật sự là không có một ai không có mắt mà dám tiến lên làm Kinh Triệu Doãn, Lý Hoa Chương tiếp nhận thực quyền của phủ Kinh Triệu như lẽ hiển nhiên. Hắn hạ lệnh lật lại hồ sơ vụ án năm xưa, lập nên quy tắc có án là phải phá án, không bám vào một khuôn mẫu để hạn chế nhân tài.
Một người như vậy, rõ ràng là chỉ cần dựa vào vùng đất phong Ung Châu và mỹ danh của Thái tử Chương Hoài thôi, thì cũng đã đủ để hắn được phóng khoáng cả đời, vậy mà hắn còn muốn lập công không ngừng, thật đúng là không chừa lại cho người ta một con đường sống nào mà.
Nếu như Lý Trọng Nhuận còn sống, hai người còn có thể tranh xem thân phận của ai cao quý hơn, nhưng đích tử duy nhất của Thái tử đã chết, Lý Hoa Chương đã trở thành người đứng đầu hoàng tộc một cách xứng đáng như thế, và số người muốn lấy lòng hắn cũng nhiều vô số kể. Lý Hoa Chương vừa có hành động, thì ánh mắt của những người còn lại đã hướng sang hắn ngay, rồi người ta chỉ thấy hắn xuyên qua đám người, đi thẳng đến trước mặt hai người đứng xa nhất, hỏi: “Sao các muội lại đứng đây?”
Minh Vũ Tễ nhướng mày, nàng ấy hỏi: “Nếu không thì sao? Bọn ta nên đi nghênh đón ngươi hả?”
Mọi người đứng phía sau đều ngạc nhiên, nữ tử này to gan thật đấy, dám nói chuyện với Ung Vương như thế ư? Nhưng tính tình Lý Hoa Chương cũng rất tốt, hắn ôn tồn giải thích: “Ta không có ý này, ta chỉ lo hai người sẽ bị lạnh nhạt thôi. Hôm nay mọi chuyện đều suôn sẻ cả chứ?”
Minh Vũ Tễ quét mắt nhìn đám người phía trước rồi nói: “Chắc là suôn sẻ đó.”
Lý Hoa Chương khẽ động đậy đuôi mày, nghe ra ý tứ khác thường trong câu nói đó: “Chắc là?”
Ánh mắt Minh Vũ Tễ lạnh nhạt lại trong trẻo, nàng ấy nói: “Đúng vậy, bởi vì có người nói Minh gia có ân nên mong nhận báo đáp, cưỡng cầu Ung Vương điện hạ đền ơn Minh gia, ta cũng không biết đây có được xem là chủ đề nói chuyện bình thường hay không.”
Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đều ngẩn người ra, rõ ràng là sắc mặt Lý Hoa Chương đã lạnh hẳn đi, hắn quay đầu quét mắt nhìn qua đám người. Thoáng chốc, mọi người đang nói cười náo nhiệt bỗng lặng ngắt như tờ. Lý Hoa Chương quay đầu lại, rõ ràng là hắn đang nén giận mà hỏi: “Ai nói?”
Khóe mắt Minh Vũ Tễ liếc qua đám người Quý ngũ lang đang có sắc mặt xanh tái, rõ ràng là hắn ta đã ý thức được rằng, Minh Vũ Tễ đã nghe thấy bọn họ nói chuyện. Minh Vũ Tễ giễu cợt một tiếng rồi nói: “Cụ thể là ai nói thì ta cũng không nhớ rõ nữa, Ung Vương không cần để trong lòng. Chỉ là, con người ta ấy à, tính tình không được tốt cho lắm, có mấy lời, nếu ta không nói ra thì sẽ không thấy thoải mái. Ta chưa từng học lễ nghi, không hiểu lắm về mấy cái gọi là hiền lương thục đức. Người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ ta, người ta nói đúng sự thật thì cũng đành thôi, nhưng nếu như họ thêu dệt vô cớ, chắc chắn là ta sẽ mắng lại thẳng mặt họ. Nhất là chuyện phỏng đoán nữ tử vô tội, đây càng không phải là chuyện mà hạng người áo mũ nên làm. Ung Vương à, ngươi nói xem, có đúng hay không?”
Ánh mắt Lý Hoa Chương chợt tối đi, lại có người nói về Thường Thường rồi ư? Chẳng trách tại sao Minh Vũ Tễ lại không cho hắn sắc mặt tốt.
Lý Hoa Chương hít vào thật sâu, hắn cố ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, ngươi dạy dỗ là phải. Ta luôn cảm thấy, đây là chuyện của ta và phủ Trấn Quốc Công, không cần phải nói với những người khác, nhưng nếu có ai dám hoa tay múa chân với nhị nương, ta tuyệt đối sẽ không chịu đựng được. Trong lòng ta, Trấn Quốc Công giống như cha ruột ta, hai người các muội cũng như là tay chân của ta. Đúng thật là ta có ý cầu hôn nhị nương với Trấn Quốc Công, chỉ là, ta luôn cảm thấy ta chưa chuẩn bị kỹ càng, bởi thế nên ta chưa dám nói rõ với Trấn Quốc Công. Vừa hay hôm nay ta có cơ hội nói ra, mong Đại tỷ giúp ta nói ngọt vài lời với Quốc Công. Nếu ta có thể cưới được nhị nương, thì đây chính là may mắn cả đời của ta.”
Tuy Lý Hoa Chương đối mặt với Minh Vũ Tễ, Minh Hoa Thường để nói ra những lời này; nhưng giọng nói hắn vừa rõ ràng kiên định, vừa khí phách mạnh mẽ, hiển nhiên là đang nói cho đám người phía sau kia nghe. Minh Hoa Thường bỗng được công khai ngay trước mặt toàn thể mọi người như thế, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình đều đã trở nên bất ổn rồi, Minh Vũ Tễ liếc mắt nhìn Minh Hoa Thường đang không được tự nhiên, miễn cưỡng nói: “Được thôi, ta sẽ chuyển lời với phụ thân ta. Nhưng mà, tuy Ung Vương là quý tộc thiên hoàng, phủ Trấn Quốc Công bọn ta cũng không muốn làm dây leo bám vào quyền quý, nếu như nhị nương không muốn thì còn xin Ung Vương tìm người khác tốt hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không có nữ tử nào tốt hơn nhị nương hết.” Giờ đây, trong mắt Lý Hoa Chương mang theo cả sự chân thành tha thiết, hắn nghiêm túc nói: “Nếu không có nhị nương, vốn dĩ ta định cả đời này sẽ không lập gia đình. Ta có được ngày hôm nay thì cũng nên cảm ơn nhị nương, nếu như muội ấy bằng lòng gả cho ta, ta vô cùng vinh hạnh.”
Hiếm có khi nào Minh Vũ Tễ hài lòng về Lý Hoa Chương được một lần. Đúng như nàng ấy nói, vốn dĩ nàng ấy không có ý định so đo với đám Quý ngũ lang ngu xuẩn kia. Vì dù sao thì, nàng ấy xuất thân từ nông thôn, đây là sự thật, tính tình không tốt cũng là sự thật; nhưng dù có ra sao thì bọn họ cũng không nên, không nên dùng những suy nghĩ dơ bẩn đó để phỏng đoán về Minh Hoa Thường.
Sau khi Minh Vũ Tễ nghe thấy những lời đó thì nàng ấy vẫn luôn nén giận, nhưng nàng ấy biết, cùng lắm thì Quý ngũ lang cũng chỉ là hạng tiểu lâu la thôi, không có bọn họ thì vẫn còn có đám người tiếp theo nào đó ăn nói huyên thuyên như thế. Nguồn cơn thật sự của mọi việc nằm ở chỗ Lý Hoa Chương.
Hắn là quân, các nàng là thần; hắn là huynh, các nàng là muội; hắn là nam, các nàng là nữ. Nếu Lý Hoa Chương không bày tỏ thái độ, dù Minh Vũ Tễ nàng ấy có dạy dỗ Quý ngũ lang đi chăng nữa, thì cũng có tác dụng thực tế gì đâu?
May mà thái độ Lý Hoa Chương lại khá tốt, hắn sẵn lòng giải quyết vấn đề, khi gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên là lắng nghe và bàn bạc, chứ không phải là trách bọn họ làm hắn mất mặt. Một người như vậy, nếu như Minh Hoa Thường thích hắn, thì cũng miễn cưỡng được đi.
Về phần Lý gia có đồng ý hay không, trong cung suy nghĩ thế nào, thì đó là chuyện của Lý Hoa Chương. Hắn muốn cưới Minh Hoa Thường thì nên xử lý tốt chuyện nhà của mình, chứ đừng khiến Minh Hoa Thường thấy ngột ngạt. Nếu như hắn xử lý không được, vậy thì đừng cưới nữa.
Minh Vũ Tễ thản nhiên gật đầu, rồi nàng ấy quay đầu lại và nói với Minh Hoa Thường: “Đi thôi, nên về nhà rồi.”
Đầu óc Minh Hoa Thường ong ong, cũng không biết là mình đã đi ra khỏi nơi đó thế nào, lên xe ngựa ra sao. Đợi đến khi xe ngựa lăn bánh, nàng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thoáng cái, gò má nàng đỏ rực.
Khi Minh Hoa Thường nghĩ đến chuyện, ban nãy, đám người Giang Lăng và Nhậm Dao đều ở đó, thì nàng kêu rên một tiếng, che mặt lại rồi nói: “Xong rồi, muội không còn mặt mũi đâu để mà gặp ai nữa.”
Minh Vũ Tễ liếc nàng một cái rồi nói: “Bây giờ mới nhớ ra à. Tỷ chưa từng thấy ai ngốc như muội, vì hắn mà làm việc nguy hiểm đến tính mạng, lại còn chẳng cần lời cam kết gì cả.”
“Muội tin tưởng huynh ấy.” Minh Hoa Thường dựa vào khoang xe, nhớ lại cảnh tượng mới xảy ra ban nãy, dù xấu hổ thật nhưng vẫn không kiềm chế được ý cười nơi khóe miệng: “Muội biết huynh ấy là ai, có mấy lời không cần nói cho người ngoài nghe làm gì cả.”
Minh Vũ Tễ gật đầu, được rồi, nàng ấy hiểu, nàng ấy là người ngoài. Nàng ấy lạnh lùng nhắc nhở: “Khi một nữ nhân rơi vào lưới tình, thì họ đều cảm thấy là mình đã gặp đúng người, đều cảm thấy người đó đáng tin, nhưng cuối cùng, có không ít người bị lừa đến nỗi tan cửa nát nhà. Nhà bọn họ là nơi cực kỳ nguy hiểm, muội chú ý nhiều một chút.”
“Muội biết.” Minh Hoa Thường chuyển đến bên cạnh Minh Vũ Tễ, không nói lời nào mà ôm lấy cánh tay nàng ấy: “Muội biết tỷ tỷ vì muốn tốt cho muội, tỷ là người mạnh miệng nhưng lại mềm lòng nhất. Tỷ yên tâm đi, cả nhà chúng ta ở bên nhau, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Sau khi bị nàng ôm lấy cánh tay như thế, thì toàn thân Minh Vũ Tễ đều cứng đờ, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác so với khi bị nữ tử mà nàng ấy không quen không biết ôm lấy trong bữa tiệc. Nửa người nàng ấy không dám động đậy, qua một lúc rồi mới bình ổn lại được, sau đó, nàng ấy ra vẻ ghét bỏ, đẩy tay Minh Hoa Thường ra: “Qua bên kia ngồi đi, nóng quá.”
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đáp một tiếng, tuy ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy nhưng vẫn không hề chuyển đi chỗ khác. Nàng vẫn dựa vào Minh Vũ Tễ, lại hỏi nàng ấy: “Tỷ tỷ thì sao? Có từng suy nghĩ xem sau này muốn tìm vị hôn phu như thế nào không?”
Vị hôn phu à? Trước mắt Minh Vũ Tễ như hiện lên hình ảnh của những người lấy lòng nàng ấy trong khoảng thời gian gần đây, sắc mặt cũng dần nhạt đi. Giọng của nàng ấy lạnh nhạt, nàng ấy nói: “Chưa từng nghĩ đến, tỷ không cần. Có thời gian để nghĩ về chuyện này thì chẳng thà nghĩ xem phủ Trấn Quốc Công nên làm thế nào với những chuyện kia.”
Minh Hoa Thường gật đầu, hỏi: “Nói cũng phải. Đúng rồi, dạo gần đây không thấy Tô huynh, huynh ấy đã chăm sóc tỷ nhiều năm, cũng xem như là nửa huynh trưởng của muội, sao không gọi huynh ấy đến vậy ạ?”
Minh Vũ Tễ liếc nàng một cái, sắc mặt rất kỳ lạ: “Muội muốn kéo huynh ấy tham gia vào chuyện của các muội à?”
“Không, không.” Vẻ mặt Minh Hoa Thường bất đắc dĩ, nàng vội phủ nhận: “Chỉ đơn giản là muội muốn gọi huynh ấy thôi, cứ cắt đứt liên lạc như vậy thì đáng tiếc quá.”
“Ồ.” Minh Vũ Tễ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, ra vẻ không thèm để ý mà nói: “Tỷ đã gửi thiệp mời cho huynh ấy rồi, nhưng mà huynh ấy lại không đến. Sau này không cần mời nữa.”
Minh Hoa Thường nhìn sắc mặt Minh Vũ Tễ, nếu như nàng ấy không thèm để ý thật, vậy thì ban nãy, khi nói đến đề tài vị hôn phu kia, nàng ấy cũng không cần phải tức giận làm gì. Minh Hoa Thường không nhiều lời nữa, nàng vẫn cười nói: “Được, vậy lần sau muội đưa thiệp cho huynh ấy, mời huynh ấy đến phủ làm khách nhé. Vừa hay muội đang muốn hỏi huynh ấy chút chuyện liên quan đến vụ án.”
Minh Vũ Tễ “hừ” một tiếng, vẫn tức giận lắm, nói: “Không cần để ý đến huynh ấy.”
Minh Hoa Thường vừa cười vừa kéo tay Minh Vũ Tễ lại, nói như thật: “Vậy thì không được đâu, muội phá án thì cần phải có huynh ấy mà. Nếu như hồ sơ bị Sát viện trả về, vậy thì xem như là muội phí công rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]