Chương trước
Chương sau
Tháng Tư mùa hoa hòe nở, bầu trời xanh thẳm thoáng đãng, mây trắng tùy ý sinh sôi trên trời như dãy núi, một cơn gió nhẹ thổi qua, khắp núi đồi đều là tiếng xào xạc.

Bây giờ là thời điểm tốt để đi săn, thỉnh thoảng có con ngựa tốt xe sang chạy từ đường núi qua, từ lâu, nhà nông trên núi Chung Nam đã không còn thấy kinh ngạc trước việc này.

Dưới chân Nam Sơn, trong vùng đất bằng được bình phong vây lại, các nữ tử áo gấm váy hoa đi qua đi lại, cực kỳ náo nhiệt. Minh Vũ Tễ đang bảo thị nữ điều chỉnh vị trí của dù che nắng, phía sau chợt truyền đến tiếng gọi “tỷ tỷ”, Minh Hoa Thường chạy bước nhỏ qua rồi hỏi nàng ấy: “Tỷ tỷ, bọn muội muốn vào rừng đi săn, tỷ muốn đi không?”

Minh Vũ Tễ run lên, ánh mắt nhìn về nơi xa, nàng ấy thấy một đám người trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy đứng ở bìa rừng cười nói, trong đó có nam có nữ. Khi liếc nhìn sơ qua, Minh Vũ Tễ phát hiện ra một đám “long tử hoàng tôn” như Lý Hoa Chương, Nghĩa Hưng Vương, Lâm Tri Vương, Huyện chủ Vĩnh Hòa, ngoài ra, người đi theo họ đều là con cháu Công Hầu có ít danh tiếng trong Trường An. Nữ Hầu gia Nhậm Dao danh tiếng đang lên dạo gần đây, người thừa kế thế gia có năng lực nhất Tạ Tế Xuyên, còn có cả thế tử phủ Giang An Hầu Giang Lăng, cũng ở trong số đó.

Minh Vũ Tễ và Minh Hoa Thường nhìn nhau, dường như trong ánh mắt họ đều có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng vẻ mặt hai người đều bình tĩnh, như thể chỉ đơn giản là muội muội muốn ra ngoài đi săn, trước khi xuất phát thì đến đây hỏi tỷ tỷ. Minh Vũ Tễ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tỷ ở lại đây ứng phó, không đi đâu. Các muội đi cẩn thận, đi nhanh về nhanh.”

Minh Hoa Thường đáp “vâng”, nàng mặc bộ trang phục cưỡi ngựa nhẹ nhàng và gọn gàng, chạy nhanh về phía đội ngũ đi săn kia. Sau khi nàng quay lại thì nàng có nói gì đó với người trong đoàn, rồi những người đó lục tục lên ngựa, phóng vào rừng núi.

Lên núi đi săn không giống như giải trí bình thường, ngựa chạy đi là đội hình rời rạc, ai có kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt thì cực kỳ dễ lạc đàn. Không lâu sau, đám người vốn tụ lại với nhau lúc ban đầu đã giải tán, tản ra thành từng đốm nhỏ lẻ tẻ, hòa vào màu xanh đậm, khó mà tìm thấy.

Minh Vũ Tễ nhìn bóng lưng của những người đó đến nỗi hơi thất thần. Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng cười nói chào hỏi: “Minh đại nương tử.”

Minh Vũ Tễ giật mình, vội quay đầu, thấy người tới là ai thì hơi do dự: “Ngươi là…”

Người đến là một vị lang quân mặt phấn, từ đầu tóc cho đến khuôn mặt, hắn ta đều đã sửa soạn vô cùng tỉ mỉ, một tay hắn ta cầm chiếc quạt xếp, hắn ta nở nụ cười phong lưu phóng khoáng với Minh Vũ Tễ: “Tiểu sinh là Quý ngũ lang của phủ Xương Ninh Bá, bái kiến Minh đại nương tử.”

Phủ Xương Ninh Bá? Minh Vũ Tễ hãy còn ngơ ngác nhưng vẫn lịch sự đáp lễ Quý ngũ lang: “Lang quân vạn phúc.”

“Đại nương tử không cần khách sáo, cứ gọi ta là ngũ lang là được.” Quý ngũ lang gấp cây quạt xếp lại rồi hỏi: “Đại nương tử, hoa nghênh xuân phía trước đang nở rộ, chúng ta đi lên phía trước xem sao nhé?”

Thật ra Minh Vũ Tễ không muốn đi, nhưng hôm nay phủ Trấn Quốc Công đãi tiệc, Minh Hoa Thường thì lại không có ở đây, nàng ấy chính là người làm chủ duy nhất của nơi đây. Hơn nữa, Minh Vũ Tễ biết, đám người Minh Hoa Thường sẽ không thể quay về chỉ sau một quãng thời gian ngắn như thế được, vậy thì, nàng ấy càng phải có trách nhiệm quan tâm đến khách khứa, không thể vứt thể diện của phủ Trấn Quốc Công đi được.

Minh Vũ Tễ cười cười, nói: “Được, mời ngũ lang.”

Quý ngũ lang thấy Minh Vũ Tễ đồng ý với lời mời của mình thì hai mắt hắn ta hơi sáng lên, trên đường đi, hắn ta nói chuyện đĩnh đạc, ra vẻ hiểu sâu biết rộng: “Một núi có bốn mùa, mười dặm không giống nhau. Núi Chung Nam lạnh hơn Trường An, mùa nở hoa cũng muộn hơn một chút. Bây giờ hoa nghênh xuân trong thành Trường An đều đã tàn, nhưng ở núi Chung Nam thì lại đang nở, vừa độ đẹp.”

Minh Vũ Tễ chỉ lặng lẽ nhìn nhành hoa bốn cánh màu vàng sáng ở phía trước, bình tĩnh nói: “Đây là hoa liên kiều.”

Chẳng trách tại sao nàng ấy lại thấy lạ, sao tháng này lại có hoa nghênh xuân cho được. Hoa nghênh xuân mà Quý ngũ lang nói là nở vừa đẹp kia, thật ra là do hắn ta nhận nhầm thôi.

Quý ngũ lang sửng sốt, vô thức nhìn về phía cây hoa đằng trước: “Rõ ràng đây là hoa nghênh xuân mà.”

“Cành hoa nghênh xuân hình tròn, trong thân trống không, thường rũ xuống, mà màu sắc của cành liên kiều thẫm hơn, cuối cùng là, hoa liên kiều có bốn cánh.” Giọng điệu của Minh Vũ Tễ lạnh nhạt mà kiên định, không hề nể nang mặt mũi của người đi cùng mình. Quý ngũ lang cười xấu hổ, chỉ đành pha trò: “Hình như Minh đại nương tử có nghiên cứu về cây hoa cỏ dại.”

Minh Vũ Tễ cười tự giễu một tiếng: “Những thứ này có gì đâu mà phải nghiên cứu. Thấy nhiều thì tất nhiên là sẽ nhớ kỹ thôi.”

Vẻ mặt Quý ngũ lang khẽ thay đổi, hiển nhiên là hắn ta vẫn chưa quên rằng, mỹ nhân lạnh lùng mặc hoa phục búi tóc, dáng vẻ đúng chuẩn quý nữ Trường An này, thật ra lớn lên ở nông thôn.

Quý ngũ lang khựng lại một chút, rồi hắn ta cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, nói bằng giọng không khác gì trước đó: “Thì ra là thế. Minh đại nương tử quả đúng là hiểu sâu biết rộng, tiểu sinh bội phục.”

Minh Vũ Tễ im lặng, Quý ngũ lang cho rằng bản thân hắn ta che giấu cực kỳ tốt, chỉ cần không nói ra lời kỳ thị thì nó sẽ không hề tồn tại, nhưng phản ứng khi hắn ta nghe thấy chữ “nông thôn”, thì lại không thể dối lừa được ai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong khoảng thời gian này, dường như, mỗi khi nhìn nàng ấy, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt này. Bọn họ xem thường nàng ấy, mà nàng ấy, thì nào có để ý đến đám nam nhân lười biếng làm việc, đến việc phân biệt các loại ngũ cốc còn chẳng biết này đâu?

Cánh tay mảnh mai và nhỏ như thế kia, chỉ e là sức lực còn chẳng bằng nàng ấy nữa kìa. Nếu như ném Quý ngũ lang về quê của bọn họ, rồi chỉ dựa vào cái ánh mắt nhận nhầm cả hoa nghênh xuân và hoa liên kiều đó, chắc là chưa đến ba ngày thì hắn ta cũng đã đi làm mồi cho sói rồi.

Minh Vũ Tễ chưa từng học dáng vẻ của quý tộc, tâm tình nàng ấy không tốt thì sẽ lạnh mặt ngay, chẳng thèm quan tâm xem Quý ngũ lang có lúng túng hay không. Quý ngũ lang hơi xấu hổ, chỉ còn cách kiếm chuyện để nói: “Ban nãy ta thấy Minh nhị nương tử đi săn với đám người Ung Vương, sao đại nương tử không đi?”

Minh Vũ Tễ tích chữ như vàng, thản nhiên nói: “Không muốn đi.”

Quý ngũ lang như đã tìm được điểm đột phá nào đó, hắn ta cười cười, tiến đến gần nàng ấy rồi nói: “Đại nương tử lo là mình không biết cưỡi ngựa à? Yên tâm đu, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta cũng có thể xem như là tạm được, ta có thể dạy cho đại nương tử.”

Minh Vũ Tễ ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Không dối gạt gì ngơi, trước kia ta đã từng ở Bắc Đô một khoảng thời gian, đã được người Đột Quyết chỉ dạy cưỡi ngựa. Nếu như Quý ngũ lang có hứng thú, bây giờ chúng ta có thể dắt ngựa qua để đọ sức một phen.”

Bắc Đô Thái Nguyên là nơi lập nghiệp của Đường Quốc Công, người Hán người Hồ sống chung với nhau, vàng thau lẫn lộn. Đại Đường lập triều xong thì đã giao chiến với Đột Quyết mấy lần, cuối cùng, chín họ Đột Quyết phụ thuộc triều Đường, sinh sống phân tán ở khu phía Bắc Thái Nguyên. Minh Vũ Tễ đã đi qua rất nhiều nơi ở Tấn Dương, đã sớm quen với việc tính toán chi li, cãi nhau với đám đàn bà đầu đường, dám cầm gậy gỗ mà đánh lên đầu lưu manh, đủ thứ kỹ năng, sống ở nơi đó mà không nhanh nhẹn mạnh mẽ một chút thì thật sự là sẽ không thể nào sống được.

Nàng ấy đã nhìn thấy rất nhiều nữ tử giãy giụa ở tầng lớp thấp nhất, duy trì một cuộc sống đầy đau khổ, cho nên, nàng ấy rất ghét nam nhân ra vẻ cao cao tại thượng mà nói với nàng là “Ta dạy cho ngươi”. Nàng ấy tin chắc rằng, sau mỗi món quà đều đã được đánh dấu giá cả, mà ý tốt của nam nhân lại chính là một cái động không đáy, nhưng trông thì có vẻ giống như là không cần tiền.

Minh Vũ Tễ không khoan nhượng, Quý ngũ lang xấu hổ, sau đó là nỗi tức giận dâng trào. Hắn ta là đích thứ tử của Xương Ninh Bá, dù cho mấy năm nay phủ Xương Ninh Bá có hơi sa sút, nhưng vẫn có rất nhiều nữ nhân “nhào lên” người hắn ta, hết người này đến người khác. Hắn ta “thuận buồm xuôi gió” trong chuyện tình yêu nam nữ, có khi nào cần phải cẩn thận lấy lòng một nữ nhân như thế này đâu?

Hắn ta chủ động hạ thấp bản thân mình như thế, nhưng nữ nhân này lại… không biết điều như thế. Quý ngũ lang cũng lạnh mặt, nhưng vẫn cố duy trì phong độ quý tộc, nói một câu “Ta còn có việc, xin cáo từ trước” rồi xoay người, sải bước rời đi.

Thị nữ phủ Trấn Quốc Công thấy Quý ngũ lang giận dữ rời đi thì kinh hồn táng đảm, họ nhanh chóng chạy qua: “Nương tử…”

“Không sao.” Minh Vũ Tễ không để bụng, nàng ấy nhìn qua hoa liên kiều đang nở rộ, rồi ngắt cành thừa đi giúp cho chúng, sau cùng, nàng ấy bình tĩnh nói: “Hoa nghênh xuân tàn rồi, về thôi.”

Minh Vũ Tễ không muốn đối mặt với những cuộc xã giao “nghĩ một đằng, nói một nẻo” đó, nên nàng ấy lượn quanh một vòng rồi mới về. Khi đi vòng qua một rừng cây, nàng ấy thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ phía đằng sau: “Chẳng phải ngươi đi dụ dỗ cô nương nông thôn vừa quay về của phủ Trấn Quốc Công à? Sao lại quay lại rồi?”

Minh Vũ Tễ lập tức dừng bước, ra hiệu cho thị nữ đừng lên tiếng. Người ở phía bên trong hoàn toàn không biết là có người đang đứng bên ngoài, cuộc đối thoại kia vẫn đang được tiếp tục. Một giọng nói quen thuộc đầy chán ngán vang lên: “Đừng nhắc đến nữa, ta thấy nàng ta cũng có chút nhan sắc nên mới hạ mình đành chịu thiệt một chút, đành nhéo mũi lại chịu đựng cái mùi quê mùa trên người nàng ta. Không ngờ là tính khí nàng ta vô cùng tồi tệ, loại nữ nhân này ấy à, cho dù có gia tài bạc triệu, có dáng vẻ như Hằng Nga đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có ai chịu nổi nàng ta đâu.”

“Vậy à? Trên đời này vẫn còn nữ nhân mà Quý ngũ lang không bắt về tay được à?” Mấy nam nhân còn lại nhao nhao hỏi chi tiết, Quý ngũ lang thêm mắm dặm muối mà kể lại chuyện vừa rồi, sau khi mấy người kia nghe được thì lắc đầu liên tục, ai nấy đều nói: “Không được, không thể nuông chiều nữ nhân như thế được, còn chưa qua cửa mà đã như vậy rồi, nếu sinh con xong thì sẽ còn ghê gớm tới cỡ nào nữa đây?”

Một giọng nói khác hơi chói tai vang lên: “Trấn Quốc Công nuôi nữ nhi kiểu gì vậy? Đại nữ nhi của ông ta mới từ nông thôn về, vốn dĩ đã không biết cấp bậc lễ nghĩa rồi, thế mà ông ta còn không vội tìm ma ma giáo dưỡng dạy dỗ đi mà còn thả cho ra ngoài như thế?”

“Có điều ngươi không biết rồi.” Nam tử lên tiếng lúc ban đầu nói: “Vì để bảo vệ Ung Vương mà Trấn Quốc Công không sinh nhi tử, ân tình lớn như vậy, chẳng phải là hoàng gia nên đền bù cho thỏa đáng à? Tiểu nữ nhi của ông ta và Ung Vương được nuôi lớn như thai long phượng, nghe nói là, khi còn nhỏ, hai người này cũng ngủ chung một giường, Minh gia thì lại không có chủ mẫu, nếu như không gả cho Ung Vương thì sau này ai dám cưới nàng ta nữa? Không thấy mấy ngày nay nàng ta luôn đi theo Ung Vương à? Xem ra, Trấn Quốc Công đã có ý “tạo ra” một Ung Vương phi từ trước rồi, sau này Ung Vương vừa là con nuôi vừa là con rể, nửa đời sau vinh hoa phú quý là cái chắc rồi. Đã có tiểu nữ nhi làm Vương phi, đại nữ nhi gả cho ai thì có gì đâu mà quan trọng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thị nữ ở đằng sau nghe thấy thế thì rất tức giận, Minh Vũ Tễ lại đưa tay ra ngăn hành động của thị nữ lại. Nàng ấy cứ lẳng lặng nghe từng câu nói của họ, Quý ngũ lang lại lên tiếng: “Với tầng quan hệ ấy của Ung Vương, chưa chắc là không thể cưới một nữ nhân nông thôn như thế. Nhưng thật sự là tính tình của nàng ta quá kém, tiếc cho cái khuôn mặt đó quá. Nữ nhân ấy à, vẫn nên dịu dàng cẩn thận thì hơn.”

Một nam tử khác khuyên nhủ: “Chỉ là một danh hiệu mà thôi, nếu như ngươi không chịu nổi thật thì sau này đuổi nàng ta đến cái viện nào xa xa ấy, rồi sau đó lại nạp thêm mấy người dịu dàng ngoan ngoãn là được.”

Đám nam nhân bên trong ngầm hiểu ý nhau mà cười phá lên, sau đó thì lại nói đến thanh lâu nào đó trong phường Bình Khang có hồ cơ mới, hoa khôi nhà nào có kỹ năng tốt nhất. Không biết là thị nữ tức giận hay là xấu hổ, mà nghe xong thì khuôn mặt đều đỏ bừng lên, Minh Vũ Tễ vén lá cây ra, lạnh nhạt nhìn lướt qua bên trong rồi xoay người rời đi.

Sau khi ra ngoài, thị nữ đi theo sau lưng Minh Vũ Tễ lúng túng nói: “Nương tử, đều là đám con cháu ăn chơi không có tương lai hay bản lĩnh gì trong thành Trường An, mồm chó không mọc được ngà voi, ngài đừng tức giận…”

Minh Vũ Tễ hoàn hồn lại, nàng ấy cười một tiếng rồi nói với thị nữ: “Không sao. Những lời bọn họ nói, ta đều biết. So với cái này thì ta từng nghe rất nhiều lời khó nghe hơn, không có gì đáng để giận cả.”

Thị nữ không tin là Minh Vũ Tễ không để ý, nàng ta nheo mắt nhìn sắc mặt Minh Vũ Tễ, rồi sau đó mới thận trọng nói: “Nương tử ơi, những lời vô vị đó ngài nghe xong rồi thôi, đừng để trong lòng làm gì ạ. Mặc dù Quốc Công rất yêu thương và nuông chiều nhị nương tử, nhưng ngài ấy cũng thật lòng với ngài, ngài với nhị nương tử đừng nên sinh ra hiềm khích chỉ vì những lời nói này.”

Minh Vũ Tễ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói nhỏ giọng đến mức gần như không thể nghe thấy: “Ta biết.”

Khoảng thời gian này, Minh Hoa Thường liên tục dẫn theo nàng ấy ra ra vào vào yến tiệc của các nhà, chẳng mấy chốc mà Minh Vũ Tễ đã học được cách mặc lễ phục phức tạp, dịp nào thì nên nói gì, dùng lễ gì. Nàng ấy cũng bị giai cấp quý tộc “đồng hóa” một cách rất nhanh chóng, thành thục trò chuyện và chào hỏi phu nhân tiểu thư các nhà. Nếu nhìn từ vẻ bề ngoài, nàng ấy đã không còn khác gì so với các vị tiểu thư quý tộc được sinh ra và lớn lên ở Trường An.

Nhưng mà, rãnh trời ngầm lại giống như ô cờ, cứ vây chặt lấy nàng ấy. Minh Vũ Tễ hiểu, những gì đám người Quý ngũ lang nói là sự thật. Cho dù bản thân nàng ấy có như thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt thế gia quan lại trong Trường An, nàng ấy chính là một nữ nhân nông thôn thô bỉ vô lễ.

Nàng ấy cũng đã gặp không ít lang quân lấy lòng nàng ấy, mà khi những nam nhân này cười với nàng ấy, đều không phải là vì đang nhìn nàng ấy.

Trấn Quốc Công không có nhi tử, nhất định là ông sẽ chuẩn bị của hồi môn kếch xù cho nữ nhi, chỉ cần cưới nàng ấy thôi là sẽ có được một nửa tài sản của Trấn Quốc Công. Hơn nữa, Minh Vũ Tễ còn có một muội muội, mà khả năng cao là vị muội muội này sẽ gả vào phủ Ung Vương. Nếu có thể làm huynh đệ cột chèo với Ung Vương, sau khi Lý gia quay về vị trí cũ, thì còn lo gì không thể “một bước lên mây”?

Trong số những người bọn họ, nếu không nhắm vào tiền thì cũng là nhắm vào quyền lực, không có một ai vì chính con người Minh Vũ Tễ nàng ấy cả.

Sắp đến nơi diễn ra bữa tiệc rồi, Minh Vũ Tễ có thể ngửi thấy mùi son phấn đằng trước. Nàng ấy không nhịn được mà dừng bước, chậm chạp nhìn xung quanh.

Nam nam nữ nữ mặc trang phục cồng kềnh hoa lệ, tốp năm tốp ba tụ lại rải rác trong bụi hoa, thị nữ bưng bình vang chứa rượu ngon, đi ngang qua các nẻo. Mỗi người đều đang cười nói, giọng nói vừa khéo léo mà cũng vừa hàm súc, giống như đang ở trong chốn bồng lai giữa nhân gian vậy.

Bữa tiệc long trọng như vậy, Minh Vũ Tễ lại cảm thấy vắng lặng vô cùng. Có một cảm giác hư ảo chợt bao trùm lấy nàng ấy, lẽ nào sau này nàng ấy phải luôn sống thế này ư?

Khi Minh Vũ Tễ bừng tỉnh, thì người bên trong đã nhìn thấy nàng ấy. Một vị tiểu thư tỏ vẻ thân thiết, tiến lên kéo lấy tay Minh Vũ Tễ mà làm nũng: “Minh đại nương tử, bọn ta đánh bài, còn đang thiếu một người, ngươi nhanh tới đây đi.”

Minh Vũ Tễ cố nén sự khó chịu và cảm giác muốn rút tay về lại, cười nói: “Ta không biết đánh.”

Nụ cười trên mặt vị tiểu thư đó hơi cứng lại, dường như nàng ta mới sực nhớ ra là Minh Vũ Tễ vừa quay về từ nông thôn, lập tức cười nói, gần như chẳng để lại kẽ hở nào: “Không sao, ta cũng không biết đánh, chơi là biết thôi mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.