Ngày cứ như thế từ từ qua bốn ngày.
Ở buổi chiều ngày thứ tư, phòng trọ nhỏ nghênh đón một vị khách không mời mà đến —— Bộc Dương phu nhân.
Bộc Dương phu nhân xuất hiện thật sự vượt ngoài dự đoán của Lý Bách Chu, nhưng coi như là hợp tình hợp lý, con trai độc nhất của mình mất tích ước chừng một tuần, có thể hiểu được bà ta lo lắng bất an cỡ nào.
Hiện tại hai người mặt đối mặt ngồi trên ghế sa lon nhỏ hẹp. Nam hộ lý đứng phía sau Lý Bách Chu, mà sau lưng Bộc Dương phu nhân là bốn bảo tiêu, cục diện căng thẳng, hết sức căng thẳng.
Bộc Dương Môn bị Bộc Dương phu nhân ôm trong ngực, Bộc Dương phu nhân nhẹ nhàng lúc có lúc không vuốt ve lưng nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng dừng trên mặt Lý Bách Chu.
Bộc Dương Môn sợ hãi rụt rè rúc trong lòng mụ mụ, ánh mắt đáng thương nhìn Lý Bách Chu, băng trên mặt nó đã tháo xuống, chỉ còn một vòng cuốn trên trái, má phải dán miếng cao, trên người còn mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, áo ngủ là nó mặc từ khi rời khỏi biệt thự, hiện tại đã bám đầy bụi, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tiền tuỵ của nó.
Nó biết, mụ mụ muốn mang nó về. Nó hi vọng mụ mụ cũng mang Lý Bách Chu về cho mình. Tuy rằng Lý Bách Chu một mực khi dễ nó, nhưng nó tình nguyện bị y khi dễ cũng không muốn rời khỏi y. Mụ mụ nhất định cũng hiểu được, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287702/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.