Lý Bách Lâm kéo y bất động, chỉ đành dừng lại, hắn lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, anh? Em không phải đã nói với anh rồi sao, chúng ta đang chạy trốn mà!” 
Lý Bách Chu lắc đầu: “Không đúng, cổng không phải ở hướng này.” 
“Đây là cửa sau nha!” Lý Bách Lâm nói. 
Lý Bách Chu thở hổn hển mấy hơi, hung hăng hất tay hắn ra. Hạ giọng phẫn nộ quát: “Con mẹ nó, đây cũng không phải cửa sau! Khi Bộc Dương Môn chuyển lão tử đến tầng hầm, lão tử tuy bị chích thuốc, nhưng vẫn biết cửa nằm ở đâu! Con mẹ nó mày rốt cuộc là ai?” 
Lý Bách Lâm nghe y nói như vậy, lặng đi một chút, tiếp theo, hắn dù bận vẫn ung dung sửa sang lại quần áo do chạy loạn mà xộc xệch, nở nụ cười châm biếm. 
Ở trong phòng hoàn toàn tối đen, trong ánh mắt nam nhân bắn ra hiểm quang u ám như lang sói. 
“Kỳ thật không lừa cậu như vậy thì muốn dẫn cậu tới đây sẽ có chút phiền toái.” 
Lý Bách Chu lui về sau từng bước, vai dựa vào tường. Vào thời kỳ hoàng kim của y, đâu dễ dàng sợ loại uy hiếp một chọi một này? Đáng tiếc chân của y hiện giờ, sở trường đá sườn địch của y căn bản là không đất dụng võ. 
Y hiện tại chính là lão hổ bị rút răng! 
Lý Bách Chu trong lòng thật sự là hận đến nghiến răng nghiến lợi. 
Toàn bộ hết thảy đều là lừa gạt. Từ khi y bị tai nạn tới nay, không có gì là thật với y! 
“Mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287690/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.