Ngày hôm nay cũng lặp lại như ngày hôm qua.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, hôm nay Bộc Dương Môn tựa hồ đi nghỉ sớm. Nó bình thường chưa từng như vậy. Lý Bách Chu cảm thấy nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút hoài nghi. Y cảm giác đây là một cái bẫy khác của Bộc Dương Môn.
Vào đêm, không khí lạnh băng băng, ngoài cửa sổ gió lạnh gào rít, cửa sổ chưa khép kín, giữa khe hở phát ra tiềng rên rỉ tê tê thống khổ.
Lý Bách Chu chịu không nổi tiếng ồn này đành chui ra khỏi chăn ấm, mặc áo khoác, với cái nạng, lết hai cái đùi đi ra đóng cửa sổ.
Chân y đang dần phục hồi, bị thương do tai nạn đã tốt hơn phân nửa, chỉ có chỗ đùi phải bị Bộc Dương Môn nện gãy còn đang bó thạch cao. Trong khí trời rét lạnh, y cơ hồ mỗi đêm đều phải cắn răng chịu đựng thống khổ do cốt nhục khép lại, cùng với phong thấp như bị tra tấn.
Y lung la lung lay, cuối cùng cũng đến cửa sổ. Chờ y đóng kín cửa sổ, xoay người lại, cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gì đó rất nhỏ.
Lý Bách Chu lông tơ dựng đứng.
Y giật mình đứng yên tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, trừng trừng nhìn tay nắm cửa. Một giọt mồ hôi lạnh theo trán y trượt xuống má.
Không có động tĩnh gì. Nhưng cũng không có tiếng bước chân rời đi.
Đêm nay cũng giống đêm qua, thanh âm phát tới đột ngột như vậy, quỷ dị như vậy. Quả thực mang theo quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287689/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.