Lý Bách Chu mi nhíu lại, xả bên khóe miệng cười: “Cả đời? Ha ha ha ~~ lão tử chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời.”
Bộc Dương Môn thấy y hoàn toàn không để tâm đến lời mình nói, mày vừa buông lỏng không khỏi lại nhăn lại.
Nó ngồi xổm xuống nâng mặt Lý Bách Chu lên, ác thanh ác khí quát: “Anh nói không! Nếu anh không nói, em phải trừng phạt anh nha!”
Lý Bách Chu muốn ngửa đầu ra sau, nhưng Bộc Dương Môn giữ quá chặt, y không thể giãy ra. Y cũng không uổng phí sức lực nữa.
Tà tà cười, miệng y tiện trả lời: “Nga ~~ mày muốn trừng phạt tao? Mày muốn trừng phạt tao thế nào đây?”
Bộc Dương Môn cắn môi hung hăng trừng y, mắt nhỏ rũ xuống trầm tư một lát, đáp: “Chặt đứt tay và chân của anh?”
Lý Bách Chu trong lòng cả kinh. Nghĩ lại lại cảm thấy khả năng này không lớn. Cũng không cho là đúng cười khẩy nói: “Mày muốn dùng gì chặt tay chân tao nào?”
Bộc Dương Môn nghĩ nghĩ, do dự hỏi han: “Anh không sợ đau sao?”
Lý Bách Chu thấy diễn cảm này của nó, trong lòng lại càng thêm tin tưởng nó sẽ không thực sự dùng khổ hình với mình như vậy.
Lý Bách Chu nói: “Mày để tao đi, tao sẽ quên hết toàn bộ chuyện nơi này. Sau này nếu có việc đi ngang qua đây, còn có thể ghé lại thăm mày một chút.”
Bộc Dương Môn liên tục nói ba tiếng “Hảo, hảo, hảo.”
Nó đứng lên, thối lui từng bước. Trong ánh mắt là một ngọn lửa nhỏ bốc cháy.
Nó truyền mệnh lệnh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-trung-tieu-oc/3287676/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.